Sân khấu được treo giữa không trung, xung quanh không có vòng bảo vệ, mỗi lần Lăng Mạt Mạt bị đẩy vừa lui về phía sau vừa hét lớn, Lục Niệm Ca quay đầu nhìn thấy cảnh này, lập tức chạy tới bên cạnh Lăng Mạt Mạt, ôm cô lại, sau đó hai người cực kỳ vinh quang ngã khỏi sân khấu cao bảy tám mét.
Cao bảy tám mét, tương đương với tòa nhà cao hai tầng, tốc độ rơi xuống cực kỳ nhanh, Lăng Mạt Mạt cảm thấy trái tim muốn ngừng đập, mặc dù Lục Niệm Ca ôm chặt cô vào trong ngực, vẫn không cách nào ngăn cản sự sợ hãi của cô.
Lúc rơi xuống đất, Lục Niệm Ca ôm cô vào trong ngực.
Cô không bị một chút thương tổn nào, nhưng Lục Niệm Ca không được may mắn như vậy, té gãy chân lại còn bị đập bể đầu, máu chảy ròng, đến bây giờ Lăng Mạt Mạt vẫn còn nhớ rõ, mái tóc dài của cô và máu của anh xen lẫn một chỗ, đỏ đỏ đen sẫm, vừa buồn nôn vừa nặng nề.
Lúc Lăng Mạt Mạt bị bảy tám người chặn lại cô không khóc, Lăng Mạt Mạt bị sợ hãi vì rơi khỏi sân khấu cao bảy tám mét cũng không khóc, nhưng lúc Lăng Mạt Mạt thấy Lục Niệm Ca vừa rồi còn đẹp trai mạnh mẽ đánh nhau vì cô và Giản Thần Hi đang hôn mê bất tỉnh dưới chân mình, máu chảy thành sông thì oa lên, khóc giống như một đứa trẻ.
Lúc ấy Lăng Mạt Mạt cực kỳ khổ sở, nhưng lại cực kỳ kiêu ngạo, cô cảm thấy loại tình cảnh chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, trong phim truyền hình này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509778/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.