Chương trước
Chương sau
【 không có gì, vừa rồi làm em sợ muốn chết, em tưởng rằng tên biến thái kia vào, thì ra là nghe lầm! Nếu như bị tên biến thái kia bắt gặp em bây giờ gửi tin nhắn cho anh, chắc chắn tên biến thái sẽ phạt em đánh phím đàn màu trắng 100 lần!】Lăng Mạt Mạt thao thao bất tuyệt gửi đi.
【 không thể nào, ác như vậy sao? 】Lý Tình Thâm đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy mẩu tin tức này, đáy mắt hơi sáng lên, giương môi cười, đáp lại một câu.
Lăng Mạt Mạt nhìn thấy tin này, suy nghĩ, đánh liên tiếp chữ ở trên điện thoại di động.
【Đó là đương nhiên, một mình là suy nghĩ như vậy, em cảm thấy khủng bố! Anh phải tin tưởng, tên biến thái kia tuyệt đối có thể làm được!】
Lăng Mạt Mạt gửi tin đi, suy nghĩ, liền tặng kèm một biểu tình【 khóc 】, sau đó ngón tay cô mới vừa tìm được biểu tình【 khóc 】, còn chưa kịp ấn xuống, đột nhiên tiếng cửa phòng bị đẩy ra, Lăng Mạt Mạt sợ đến ngón tay khẽ run rẩy, điện thoại di động liền rơi xuống đất.
Lăng Mạt Mạt hốt hoảng khom người xuống, nhặt điện thoại lên, tim đập bùm bùm, cúi đầu xuống, nhìn cũng không dám nhìn Lý Tình Thâm một cái.
Lý Tình Thâm đẩy cửa ra, trong tay bưng ấm trà, tư thái tao nhã đi đến trước cửa sổ sát đất, đặt nhẹ nhàng ấm trà ở trên bàn, lúc này mới đứng lên, đi về phía Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt nghe tiếng bước chân Lý Tình Thâm dần dần đến gần, càng lúc càng khẩn trương, cô sợ hãi ngẩng đầu, dùng dư quang khóe mắt trộm nhìn thoáng qua Lý Tình Thâm, phát hiện vẻ mặt anh không chút thay đổi, không rõ buồn vui.
Lý Tình Thâm đứng ở trước Piano, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, mở miệng, hỏi: "Đang chơi điện thoại sao?"
Đầu Lăng Mạt Mạt cúi xuống càng thấp hơn.
"Đàn 50 lần phím màu đen xong rồi?" Lý Tình Thâm không đợi Lăng Mạt Mạt nói chuyện, tiếp tục hỏi.
Lăng Mạt Mạt lắc lắc đầu, lại vụng trộm nhìn thoáng qua Lý Tình Thâm, lại phát hiện Lý Tình Thâm đang nhìn di động của mình, ánh mắt thâm thúy, làm cho người ta không đoán ra anh đến cùng suy nghĩ cái gì, Lăng Mạt Mạt theo bản năng dấu màn hình điện thoại di động ở tại trong lòng bàn tay, ngón tay tinh tế run rẩy, Lý Tình Thâm nhẹ nhàng nhíu mày, vẻ mặt rất nhỏ như thế, lại làm cho Lăng Mạt Mạt loáng thoáng cảm giác bất an, ngừng hít thở, cho rằng kế tiếp sẽ bị mắng, ai ngờ, Lý Tình Thâm lại nhàn nhạt để lại một câu: "Vậy còn không mau đàn." Thì xoay người đi trở về trước trên sofa ở cửa sổ sát đất, không nhanh không chậm ngồi lên.
Lăng Mạt Mạt nhịn không được có chút chấn động, đáy lòng âm thầm nghĩ, hôm nay có phải anh quá nhân tính không hả? Lại có thể không mắng cô?
Lăng Mạt Mạt vội vàng vươn tay ra, tiếp tục phìm đàn màu đen còn lại.
Giữa trưa có người nhà họ Lý đến đưa cơm, Lý Tình Thâm đi xuống mở cửa lấy đồ, bây giờ Lăng Mạt Mạt học rất chăm, cũng không dám dừng lại, đoan đoan chính chính đàn.
Đợi đến khi Lý Tình Thâm lên lầu, Lăng Mạt Mạt đã đàn đến phím đàn màu đen cuối cùng, Lý Tình Thâm yên tĩnh đứng ở một bên, nhìn chằm chằm cô đàn đủ 50 lần, mới hơi gật đầu, nói: "Xuống nhà ăn cơm thôi."
Sau đó, cũng không chờ Lăng Mạt Mạt mở miệng, lại trực tiếp xoay người, đi ra khỏi phòng âm nhạc.
Lăng Mạt Mạt hoạt động cổ tay của mình một lần, sau đó nhẹ nhàng xoa ngón tay mình, lúc này mới cầm điện thoại di động lên, phát hiện tin nhắn webchat của Enson, mở ra, 【Ừ, em khẳng định như vậy, anh tin tưởng anh ấy có thể làm được!】
Lăng Mạt Mạt vừa trả lời webchat Enson, vừa xuống lầu, 【 làm em sợ muốn chết, đúng lúc em bị anh ấy tóm được!】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.