Má trái Lăng Mạt Mạt sưng to khủng khiếp, lại bị Lý Tình Thâm nghiêng người nằm đè như vậy, có chút đau, cô không nhịn được hít vào một hơi.
Lúc này Lý Tình Thâm mới đột nhiên nhớ tới mặt của cô, lập tức khẩn trương ngồi dậy lần nữa, vươn tay sờ sờ mặt của cô, phát hiện thật sự sưng rất lợi hại.
Lý Tình Thâm lập tức xuống giường, đi tới tủ lạnh, cầm khối băng, đi trở về giường, lần nữa ôm lấy Lăng Mạt Mạt, đặt khối băng ở trên mặt của cô.
Khối băng lạnh khiến Lăng Mạt Mạt hơi run rẩy, Lý Tình Thâm nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, động tác càng lúc càng dịu dàng.
Qua một chút, Lý Tình Thâm mới lấy khối băng ra, đặt ở trên bàn, nhỏ giọng hỏi thăm: “Còn đau hay không?”
Chỉ có bốn chữ.
Lăng Mạt Mạt lại không biết vì sao, trong lúc bất chợt chạm đến chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng của cô.
Có thể là tối nay chịu quá nhiều oan ức không có chỗ phát tiết.
Có thể là ngồi xổm dưới cơn mưa to một lúc lâu, lúc bơ vơ chờ đợi, đáy lòng quá mức bi thương.
Hiện tại Enson dịu dàng đối xử với cô như vậy, cô lại thật sự có một loại cảm giác trong sự lạnh lẽo cực độ tìm được một chút ấm áp, sâu trong bóng tối nhìn thấy một chút ánh sáng.
Không nhịn được, trong lòng Lăng Mạt Mạt chua xót, nước mắt lại đột nhiên rớt xuống.
Lý Tình Thâm đợi một lúc lâu không nghe Lăng Mạt Mạt nói chuyện, vừa muốn mở miệng, lại cảm thấy một giọt lệ rơi xuống ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509716/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.