Cũng không biết đến cùngqua bao lâu, đột nhiên có gió thổi tới, cuốn bụi đất, Tô Thần ngẩng đầu, lại phát hiện sao trên trời đã không thấy nữa, mùa hè thành phố X,nhiều mưa, ngày đêm bất định, thay đổi bất thường, bão táp nói đến làđến.
Tô Thần mở miệng: “Chắc sắp đổ mưa, quay về đi.”
Lý Tình Thâm gật đầu, xoay người, Tô Thần đuổi theo.
Hai người còn chưa đi đến trước xe, thì thật sự đổ mưa to.
Tô Thần nhanh chóng chạy về phía xe mình.
Lý Tình Thâm vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu, nhìnthoáng qua về phía nơi xa, mưa rất lớn, quần áo của anh rất nhanh bị ướt sũng.
Tô Thần ngồi vào trong xe, xuyên thấu qua kính chiếu hậu, thấy Lý Tình Thâm đứng ở trong mưa, như là biết anh đứng ở đó đang do dự cái gì, động tác đóng cửa xe ngừng một chút, thò đầu ra, mở miệng hô với Lý Tình Thâm: “Tình Thâm, vừa rồi khi cô gái kia xoay người chạy đi, tôinhìn thấy cô ấy khóc.”
Tiếng mưa rơi, tiếng gió rất lớn, nhưng lời Tô Thần nói, một chữ cũng không sót truyền vào trong tai Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm đột nhiên ngẩng đầu, Tô Thần đã đóng cửa xe lại, khởi động xe rời đi.
Cậu ta nói khi cô ấy xoay người chạy đi, cô ấy đã khóc.
Lăng Mạt Mạt khóc.
Lý Tình Thâm lập tức đi nhanh đến trước xe của mình, vươn tay, mở cửa xe, ngồi xuống.
Sau đó nhanh chóng khởi động xe, đạp lên chân ga, rời khỏi biệt thự.
Lý Tình Thâmmột bên lái xe, một bên lấy điện thoại di động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509713/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.