Lăng Mạt Mạt tự nhiên liên tục mở miệng, giọng nói mềm mại lấy lòng: "Xem ra thầy có vẻ rất bận rộn, vậy em cất những món ăn kia vào hộp giữ nhiệt trước, thầy làm xong rồi ăn."
Lý Tình Thâm dừng bận rộn trong tay, nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt quét tới Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt lập tức híp mắt cười với Lý Tình Thâm, lông mi thật dài hơi run rẩy trên da thịt trắng noãn, giống như cánh bướm, "Thầy, phải ăn cơm đúng giờ, như vậy thân thể mới khỏe mạnh! Thân thể là tiền vốn làm cách mạng, nếu như thầy mệt muốn chết, em sẽ rất khổ sở ."
Lý Tình Thâm chỉ yên lặng nhìn ra ngoài một hồi, vẻ mặt không có biến hóa quá lớn, anh đặt bút trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, cuối cùng mở miệng.
"Ngày hôm qua, sao lại không tới đây?"
Lăng Mạt Mạt thấy cuối cùng Lý Tình Thâm cũng chịu mở miệng, trong lòng không nhịn được giãn ra mấy phần.
Giọng nói Lăng Mạt Mạt càng mềm nhũn : "Ngày hôm qua có chút việc, cho nên không tới."
Lý Tình Thâm lại trầm mặc.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Mạt.
Ánh mắt thật bình tĩnh.
Bình tĩnh đến doạ người.
Trong lòng Lăng Mạt Mạt có chút hốt hoảng, nhìn Lý Tình Thâm, nhận lỗi trước: "Thầy, em sai rồi, về sau nếu như có chuyện em không thể tới, em sẽ gọi điện trước cho anh."
Lý Tình Thâm hơi nhíu lông mày, không mở miệng nói chuyện, chỉ vẫn nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt như cũ.
Ánh mặt trời vàng óng ngoài cửa sổ chiếu lên dung mạo anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509673/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.