Lăng Mạt Mạt liều mạng ở dưới đáy lòng nhắc nhở mình, sau đó hơi nhắm hai mắt lại, ngăn cách mọi người trước mặt, mọi chuyển, để cho đầu óc trống rỗng.
Dần dần, Lăng Mạt Mạt buông lỏng.
Âm thanh quen thuộc, cảm giác quen thuộc từ từ cuốn về phía cô.
Môi cô hơi nhếch lên, cầm microphone, mở miệng.
"Nhiệt tình coi như dập tắt, chia tay đêm nay cũng quan trọng, lời ngon tiếng ngọt lời nói dối vui cười, cho anh thêm một chút, không được thiếu hụt."
"Đề tài hết cũng không quan trọng, hôn anh đến đêm khuya lạnh lẽo, ngọn đèn phố xá phồn hoa sầm uất chiếu sáng khắp nơi, nhưng cùng em ở đây không có sáng sớm."
Lăng Mạt Mạt chọn bài《khuynh thành》của Hứa Mỹ Tĩnh.
Một bài hát rất bình thản.
Có một loại trống trải vô cùng.
Cô vừa mở miệng, khi hát ra câu đầu tiên, kì tích toàn trường đều yên tĩnh trở lại.
Giọng Lăng Mạt Mạt, rất bình thản, mang theo cảm giác tịch mịch bi thương.
Lay động linh hồn mọi người.
Dẫn tới xúc động chỗ sâu nhất dưới đáy lòng.
Giản Tình Hi ngồi ở dưới đài, sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi.
Cô ta còn có thể lấy ra được cảm xúc tốt như vậy để tranh tài sao?
Cô còn tưởng rằng cô ta khi nghe những lời nói cô gọi điện thoại kia, thấy Lục Niệm Ca lạnh lùng với cô ta, cũng đã thất hồn lạc phách, không còn lòng dạ để tranh tài!
Xem ra, không ngờ cô đã đánh giá cao cô!
Đáy mắt Giản Tình Hi, ánh mắt càng ngày càng rét lạnh!
Lăng Mạt Mạt càng hát, càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509656/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.