Đến tận lúc Giang Dĩ Mạch vớ Mộ ngốc đi, Giang Gia Kiệt vẫn còn khóc.
Hắn thật sự bị dọa sợ rồi.
“Con trai, con đừng khóc, không phải còn chưa đánh con sao?” Thiệu Thiến đau lòng khuyên bảo: “Con nhóc Giang Dĩ Mạch chết tiệt này cũng hơi quáđáng.”
Giang Mỹ Kỳ nhìn người em trai không tiền đồ này: “GiaKiệt, em đừng khóc nữa có được không? Nhìn dáng vẻ em vô dụng kia, 24tuổi còn bị dọa đến ngã trên mặt đất khóc, chị nhìn cũng thấy xấu hổ.”
Giang Gia Kiệt giận: “Em còn không phải vì chị với mẹ, hơn nữa anh ta vốn làngười ngu ngốc, dựa vào cái gì đánh em?” Lại khóc sướt mướt nói lảmnhảm: “Một người ngu ngốc có tốc độ nhanh như vậy, thật không biết anhta có thật ngu ngốc không.”
Lời này ngược lại nhắc nhở người bêncạnh, con ngươi Giang Mỹ Kỳ đảo một vòng, cẩn thận suy nghĩ một màn sáng hôm nay, “Mẹ, mẹ nói thằng ngốc kia có ngu ngốc thật không? Nếu ai dámnói Giang Dĩ Mạch nửa câu không tốt, anh ta một chút cũng không hàm hồ,trên thế giới có kẻ ngốc mà phản ứng nhanh như vậy sao?”
Thiệu Thiến nghe con gái nói như vậy, nhớ lại tình hình buổi sáng một chút, cũng có chút nghi ngờ.
“Vậy mọi người không biết gì về anh ta.” Lúc này Đường Hạo Thiên nói chuyện: “Anh họ tôi là kẻ ngốc tuyệt đối không có sai, nhưng mọi người đừngnhìn anh ta như đứa bé ba tuổi mà rất dễ đối phó, trên thực tế cũng bởivì trí lực anh ta như đứa trẻ ba tuổi, cho nên tính tình của anh ta vôcùng bất định. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-dau-nha-giau/265215/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.