Giang Dĩ Mạch đứnglên, vỗ vỗ bụi trên người: “Coi như anh là kẻ ngốc, dám vô lễ với bổntiểu thư, bổn tiểu thư cũng tuyệt không tha…” Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, thấy gương mặt tuấn tú bị ngã xuống đất không nhúc nhích, tronglòng chợt xuất hiện một cảm giác xấu.
“Này, anh tỉnh lại đi!” Giang Dĩ Mạch đến gần, nhẹ nhàng đá người đàn ông ngã xuống đất một cái.
“Mộ Thiên Thần?” Giang Dĩ Mạch lại gọi anh hai tiếng, phát hiện anh đangnhắm mắt lại không nhúc nhích, trong lúc lơ đãng thấy vết máu trên mépgiường, lòng đột nhiên chùng xuống, tay run rẩy chỉ đặt nhè nhẹ trướcmũi anh, cảm giác không có hơi thở.
Trong nháy mắt sắc mặt Giang Dĩ Mạch trắng bệch, ngã đặt mông trên đất, lầm bầm lầu bầu: “Chết?”
Làm sao có thể?
Mình chỉ đạp anh ta một cái thôi, ai bảo anh ta dám khinh bạc mình, coi như là kẻ ngốc cũng không được.
Giang Dĩ Mạch ôm lấy anh lay lay: “Này, anh đừng có giả chết nha!”
Người đàn ông nhắm hai mắt, bình tĩnh ngủ say không có bất cứ động tĩnh gì.
Giang Dĩ Mạch cũng luống cuống, đêm tân hôn lại náo động vụ án liên quan tớimạng người, mình không làm thiếu phu nhân nhà giàu cũng không thể vàongục ăn cơm tù.
Mộ gia chắc chắn sẽ không tha cho mình, coi như là một kẻ ngốc, nhưng cũng là con trai lớn của Mộ gia, mình xong rồi.
Mặt Giang Dĩ Mạch cúi thấp, suy nghĩ về quá khứ một chút, vị hôn phu thanhmai trúc mã bị con gái của tiểu tam cạy góc tường, mình phải thay cô tachùi đít gả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-dau-nha-giau/265208/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.