Cô nhìn thời gian từng giây một trôi qua, trong lòng vừa không kìm nén được vừa rối rắm, ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh không bình thường!
Khi ở ba giây cuối cùng, cô đang chuẩn bị nhận máy, thế nhưng tiếng chuông lại ngừng reo! Cô nhìn trên màn hình điện thoại đi động đã tối lại như bình thường, tiếng chuông cũng không còn vang lên nữa! Trong ánh mắt thoáng qua một chút thất vọng mà chính cô cũng không nhận thấy!
Cô bĩu môi, bỏ điện thoại vào trong túi, đi về phía giường bệnh bên cạnh….Chưa kịp chạm đến giường bệnh đã thấy Tiểu Tô Niệm mở mắt thì tạm dừng bước, trên mặt cũng thoáng qua một chút mất tự nhiên! Nhìn trong ánh mắt trong sáng của bé cũng biết bé đã tĩnh lại từ lâu rồi, nhớ tới hành vi vừa rồi của mình, không nhịn được giật giật khóe miệng!
Đi đến bên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi thăm: “ Niệm Niệm, con cảm thấy như thế nào rồi? Có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?”
“ Tô Tô, mới vừa rồi mẹ đang làm gì thế? Tại sao điện thoại gọi đến lại không nhận hả?” Chớp đôi mắt to của bé, có chút nghi ngờ hỏi, giọng nói non nớt dễ nghe khác thường!
Nhưng mà bây giờ FIR nghe vào trong tai thì không phải chuyện như vậy, chỉ thấy bộ mặt cô lộ vẻ lúng túng, ho nhẹ : “ Chuyện đó….”
“ Con hiểu rõ, mẹ nhất định đang muốn khảo nghiệm nghị lực và kiên nhẫn của người ta… Đúng không ạ?” Cô chưa kịp nói xong, Tiểu Tô Niệm đã mở miệng, nháy mắt đáng yêu khác thường! Đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-bao-boi-that-xin-loi/538827/quyen-3-chuong-55-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.