“ Cha mẹ của Nam bị bắt cóc, rồi yêu cầu anh ta hủy bỏ hôn lễ !Trước hết, chúng ta hãy chạy đến tập hợp cùng Nam!” Đáp lại ánh mắt dò xét của hai người khác trong phòng nghỉ, Lạc Phàm mở miệng giải thích, sau đó đi ra ngoài!
Hai người còn lại quay mặt nhìn nhau, sau đó cũng theo sát Lạc Phàm!
*
Ba người nhà Tô Chí rất nhanh đã chạy đến phòng bệnh riêng của Tô Minh Hiên, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc tựa vào trên giường, đầu cúi thấp xuống không biết đang suy nghĩ chuyện gì!
“ Minh Hiên, cuối cùng anh đã tỉnh lại!” Lâm Nguyệt chạy nhanh đến , đôi tay ôm chặt lấy Tô Minh Hiên, nước mắt không ngừng chảy ra !
“Đau_______” Tiếng rên nhẹ nhàng kéo tinh thần của Lâm Nguyệt trở lại, cô nhẹ nhàng buông Tô Minh Hiên ra, đôi tay vội lau nước mắt! “ Minh Hiên , thật xin lỗi, em quên anh đang bị thương !”
Tô Minh Hiên nhìn Lâm Nguyệt lau nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn Tô Chí cùng Thẩm Khiết đứng trước giường bệnh nhẹ giọng nói: “ Ba mẹ, đã để cho hai người lo lắng!”
“ Đứa bé ngoan này, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi!” Thẩm Khiết nói xong trong mắt dần dần hiện ra nước mắt!
Tô Minh Hiên nhìn ngoài cửa, không thấy em gái của mình, không kiềm được mở miệng nói: “ Hôn lễ của Tô Úy đã kết thúc, đáng tiếc con không thể tham dự được!” Mặc dù anh ta đang hôn mê, nhưng mà anh có nghe được lời em gái nói với anh, biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-bao-boi-that-xin-loi/538812/quyen-3-chuong-43-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.