Cùng lúc đó, ngoài cửa phòng suối nước nóng nhân tạo, một nhóm người bốn nam một nữ chụm đầu đứng dưới ánh đèn, tám mắt đồng loạt nhìn về tấm biển trước cửa, trên đó có ghi, “Đang sửa chữa, người không phận sự miễn vào, mong quý khách thông cảm!” 
“Các cậu nói xem, nếu Nam biết chuyện này là do chúng ta sắp xếp liệu cậu ấy có tức giận đến mức giết luôn chúng ta không?” Lạc Phàm nhún nhún vai, khóe miệng nâng lên, vẻ mặt không có ý tốt lên tiếng. 
“No! Anh nói sai rồi, em chỉ sợ anh họ còn mong được sắp xếp như thế mấy lần ý chứ!” Vẻ mặt khả ái của Hạ Vân Hà tràn đầy vẻ vô tội. 
“Các cậu nói hai người đó ở bên trong sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Hoa Vi Thần nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hạ Vân Hà, khóe miệng lập tức co quắp, nếu không biết trước chuyện này là do cô ấy nghĩ ra sợ rằng anh ta cũng bị vẻ mặt ngây thơ ấy lừa gạt. Rốt cuộc anh ta cũng biết cái gì gọi là gần mực thì đen gần đèn thì rạng! Quả nhiên bên cạnh Nam lão đại chẳng người nào tốt đẹp cả! 
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Mà kể cả có chuyện gì cũng sẽ là chuyện tốt thôi! Đi đi đi, chúng ta về trước thôi, chờ một lúc rồi quay lại là được rồi!”, Hạ Vân Hà nói xong, dẫn đầu đoàn đi về hướng khách sạn. 
Từ đầu đến cuối, Kim Trạch Vũ và Tần Kiệt đều im lặng. 
Khi Tô Úy dần dần hồi tỉnh, mọi giác quan cũng dần trở nên rõ ràng! 
Con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-bao-boi-that-xin-loi/538780/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.