Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Tô Úy đang vẽ bản thiết kế cầm điện thoại để trên bàn, nhìn số gọi đến thì nghi hoặc nhận máy. 
Không nghe thấy âm thanh của Tuyết Nhi như dự đoán, mà lại truyền đến tiếng ồn ầm ĩ, Lam Lan giống như loại nhạc DJ ở quán bar. 
Tô Úy lại nghe thấy tiếng nhạc truyền đến từ bên kia thì cau mày! Đứng dậy chạy sang căn phòng bên cạnh trong khi điện thoại vẫn để bên tai. 
“Tuyết Nhi, cậu đang ở đâu?” Tô Úy lớn tiếng nói với người bên kia điện thoại. Mới còn tưởng Tuyết Nhi đang ở trong phòng, nhưng bây giờ nhìn thấy căn phòng trống không thì có thể khẳng định, chắc chắn bây giờ cô ấy đang ở quán bar rồi. Nhưng là quán bar nào? Nghĩ đến đây, cô về phòng cầm thêm cái áo khoác rồi đi xuống dưới nhà, nhìn thấy chìa khóa xe mọi hôm vẫn hay để trên bàn bây giờ đã biến mất, cô thầm than một tiếng, vội vàng đổi giày rồi chạy ra ngoài. 
“Xin chào, cô có phải là bạn của chủ nhân chiếc điện thoại này? Tôi là nhân viên của quán bar Lam Nguyệt, bạn cô bây giờ đã uống say, cô có thể đến đây đón cô ấy về không?” Khi cô đang nhanh chóng chạy ra ngoài, thì nghe thấy một giọng nam vang lên. 
“Được, tôi sẽ lập tức tới, cám ơn anh nhiều!” Nói xong liền dập máy. 
Khi Tô Úy chạy tới quán bar Lam Nguyệt đã là chuyện của bốn mươi phút sau! Cô không để ý đến những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng chạy vào bên trong! Vừa mới bước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-bao-boi-that-xin-loi/538751/quyen-1-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.