Trong hành lang bệnh viện, hai người phụ nữ ngồi sóng vai trên băng ghế dài. 
“Phỉ Phỉ, cậu về đi làm đi! Để một mình tớ ở đây được rồi!” Tuyết Nhi mỉm cười nói với Tề Phỉ, không còn chút nào khuôn mặt u sầu mới đây nữa! 
“Được, vậy tớ đi làm đây! Tí nữa tan làm tớ sẽ đến!” Tề Phỉ nói xong liền đứng dậy rời đi, trước khi đi còn lo lắng liếc nhìn phòng bệnh đang đóng chặt! 
Lăng Tuyết Nhi sau khi nhìn bóng lưng của cô biến mất, mới chậm rãi đi vào phòng bệnh. 
Sáng sớm, một biệt thự tráng lệ nằm ở thành phố A được bao phủ bởi hoa Tử Kinh nở rộ dưới ánh mặt trời, khiến cho người ta có cảm giác yên bình và dễ chịu. 
“Cái gì? Cậu nói Tô thư kí nhập viện?” Tần Kiệt đang ngồi trước bàn ăn ưu nhã ăn điểm tâm, thì nghe Triệu Lỗi - trợ lý đắc lực của mình báo cáo tình hình Tô Úy thì lập tức buông đồ ăn trong tay, khuôn mặt vốn đang mang nụ cười ôn hòa liền lập tức trầm xuống, lông mày nhẹ chau lại, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp! 
“Đúng vậy, mới vừa nhận được tin từ vệ sĩ báo về như vậy!” Triệu Lỗi nhìn bộ mặt âm trầm của thiếu gia, thận trọng trả lời. 
“Chuyện gì đã xảy ra?” Tần Kiệt nghe lời nói của Triệu Lỗi, sắc mặt càng thêm u ám, ánh mắt dần hiện lên vẻ lo âu và khẩn trương! 
“HÌnh như bị sốt, bây giờ đang ở bệnh viện của ông chủ phòng 1303, nghe nói hiện tại........” “Đã không còn gì đáng ngại” Bốn chữ còn chưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-bao-boi-that-xin-loi/538748/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.