Con người sống trên cõi đời này, ai cũng có những kí ức đau thương vây quanh người dù có muốn cũng không có cách nào phá giải, nó sẽ từ từ hành hạ cả thể xác và tâm hồn bạn! Nhưng đau thương không phải là kết thúc, mà là mở đầu cho một cuộc sống mới!
_____
Lăng Tuyết Nhi không bỏ qua ánh mắt ưu thương và cô đơn chợt lóe lên trong đôi mắt của Tô Úy, cô tự nhiên cũng biết Tô Úy không muốn nhắc tới chuyện này, nên cũng không tiếp túc hỏi nữa, tùy ý chuyến sang một đề tài khác!
Chỉ một lúc sau, Hạ Vĩ Sâm mặc một bộ quần áo đầu bếp đi vào, phía sau ông là mấy người phục vụ bưng thức ăn đặt trên bàn, Hạ Vĩ Sâm nói đơn giản mấy câu rồi dẫn bọn họ đi xuống!
Đối với thức ăn ngon, Tô Úy và Lăng Tuyết Nhi đều có thái độ giống nhau, chỉ biết vùi đầu ăn rồi lại ăn!
Gió thu nhẹ thổi vào rèm cửa sổ trong gian phòng màu xanh dương nhạt, ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa khẽ mở, chiếu xuống bàn ăn đặt trên sàn nhà, khắp nơi đều là không khí ấm áp.
Hai người phụ nữ ngồi trước bàn, không giữ chút hình tượng nào mà ăn như hổ đói, nhìn giống như kiểu hai người này đã bị bỏ đói cả năm! Nếu mấy người Tần Kiệt bây giờ ở đây, nhất định sẽ được mở rộng thêm tầm mắt, họ sẽ biết cái gì gọi là động vật phân theo loài, con người phân theo nhóm!
“Món ăn ở đây thật không tồi!” Rốt cuộc cũng ăn no, Tuyết Nhi lau miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-bao-boi-that-xin-loi/538745/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.