EDITOR: Cố Tư Khuynh Cố Bắc Thần nghe, tầm mắt dần dần sâu không thấy đáy. Hắn nhìn Giản Mạt chăm chú, nhìn gương mặt cô, nhìn biểu tình hờn dỗi tức giận của cô... Trong cơ thể dừng như có một thứ gì đó bùng nổ, lan ra cả ánh mắt. Có gì đó trong tâm hắn đang kêu gào lên, làm cho tâm hắn bang hoàng không ổn định. Từ khi bắt đầu làm chủ Đế Hoàng cho đến bây giờ, tâm cũng hắn chưa bao giờ rối loạn như lúc này... Sợ hãi mất đi, cảm giác ấy áp chế lên tinh thấn hắn làm cho hắn luốn điên lên. Giản Mạt bị ánh mắt nóng bỏng của Cố Bắc Thần nhìn chăm chú làm trong lòng có hơi chột dạ, cô một bên vẫn ho khan đứt quãng, một bên dùng ánh mắt u tĩnh trong suốt đối mặt với Cố Bắc Thần. Ánh mắt như vậy giống như một ngọn lửa, có thể đêm tâm con người ta đốt cháy... Lại giống như một khối băng, thẳng tắp đâm vào trái tim con người ta, như khao khát cùng với con người ta hòa vào làm một thể! Cánh tay dài của Cố Bắc Thần đột nhiên duỗi ra, quàng ra sau gáy Giản Mạt, kéo cô về phía mình... Cả người Giản Mạt theo bản năng cứng lại, chẳng qua trong nháy mắt khi lấy lại được suy nghĩ, môi của hai người đã quyện chặt vào nhau... Có trúc trắc, có đụng chạm, có ôn nhu, cũng có sự bá đạo... Bất kể là gì, chỉ riêng khí tức nhàn nhạt hòa lẫn cùng với mùi vị riêng của Cố Bắc Thần đang tỏa ra kia, vào giây phút này cũng đủ để cho Giản Mạt trầm luân. Đôi mắt đang mở to của Giản Mạt dần dần nhắm lại, trong một khắc kia, một tia sợ hãi xông thằng lên trái tim cùng lý trí... Cô biết, chính mình đã gục ngã một lần nữa rồi, trầm luân trong sự tập kích không một khe hở của Cố Bắc Thần. Trầm luân vào sự thật đêm ly hôn đó của hắn... Nói cái gì mà đối với Tô Quân Ly không có tình cảm, cho nên luôn nói là cứ để thuận theo tự nhiên... Là bởi vì không làm được, cho nên mới thuận theo tự nhiên... Bởi vì trong lòng cô đang cất giấu một người, dù cho chính cô có muốn quên đi, thì cũng chỉ là lừa mình dối người. Cho nên... Cô mới muốn sinh bánh bao nhỏ. Cho nên... Cô mới trở lại Lạc Thành, sau đó còn không hề bị bài xích đến Nhuận Trạch Viên để ở. Cho nên... lúc Cố Bắc Thần mạnh mẽ theo đuổi cô, cô đã dần dần đem phần tình cảm bị chính mình phong tỏa kia phóng thích ra ngoài. Tiểu Nguyệt nói đúng... cô hẳn là nên thử một lần, có lẽ... Đó có thể là một kết quả khác không? Cánh tay của Giản Mạt vòng lên ôm chặt lấy cổ Cố Bắc Thần, động tác này không thể nghi ngờ hơn được nữa, có chính là đang mời gọi Cố Bắc Thần... Nụ hôn, càng sâu hơn! Hộ hấp, càng trầm hơn! Tình yêu, phảng phất nhẹ nhàng như nước... Khi màn đêm tụ lại, cuộc thám hiển lẫn nhai điên rồ sẽ dần mở ra một chương mới trong cuộc đời, Cố Bắc Thần biết, hắn càng phải cố gắng nhiều hơn, mới có thể để cho người con gái trong tay hắn được an tâm ngủ ngon. Tình cảm yên lặng hơn bốn năm, đã liều lĩnh ầm ỹ. Lúc Giản Mạt dường như sắp không hô hấp được nữa, Cố Bắc Thần buông cô ra, thanh âm trầm thấp lợi hại vang lên: "Mạt nhi, anh nhớ em!" Mấy chữ, lộ ra sự ầm ỹ trong thân thể Cố Bắc Thần. Giản Mạt bị hôn đến mức đại não trống rỗng, tầm mắt của cô chỉ mê ly lộ ra một tia mờ mịt nhìn Cố Bắc Thần. Cố Bắc Thần lúc này làm sao chịu được ánh mắt như vậy của Giản Mạt chứ? Hắn chỉ cảm thấy biểu cảm lúc này của Giản Mạt rất câu dẫn hắn... Cố Bắc Thần âm thầm cắn răng, đứng dậy đem Giản Mạt đang ngồi trên ghế bế lên, sau đó liền đi về phía phòng ngủ... Giản Mạt không hề giãy giụa phản kháng, bởi vì bị Cố Bắc Thần hôn, ý thức của cô liền bị tình cảm điều khiển, trong cơ thể cô dâng lên một cổ cuồng nhiệt... Không phải chỉ có mỗi đàn ông mới có dục vọng, phụ nữ... cũng sẽ có! Chẳng qua dục vọng của phụ nữ, là đối với người đàn ông cô ấy đã động lòng kia... "Mạt nhi, nếu như bây giờ em còn muốn dừng lại, anh vẫn có thể!" Ngay lúc Cố Bắc Thần đem Giản Mạt đè lên giường, bàn tay giữ chặt người cô, ánh mắt khó đoán nhìn cô cắn răng nói. Ánh mắt sâu thẳm của hắn giống như muốn đem Giản Mạt ra ăn tươi nuốt sống vậy! Giản Mạt cười, khoảnh khắc dường như đã quay trở lại bốn năm trước... Cô đưa tay thâm dò cơ thể Cố Bắc Thần, sau đó nhíu mày cười hỏi: " Chúng ta thế này, có tính là gian tình không?" "..." Cố Bắc Thần sửng sốt một chút, sau đó vừa tức giận vừa buồn cười đáp: "Tính!" Dứt lời, hắn nhìn khóe môi lan tràn nụ cười của Giản Mạt, cúi người xuống... Mặt trăng bên ngoài đã bị che phủ bởi những đám mây trôi chậm rãi, ngay cả mấy ngôi sao cũng xấu hổ đỏ mặt mà nấp đi... Bên trong nhà, nhiệt độ dần dần tăng lên theo sự kiềm nén của bốn năm xa cách, căn phòng tràn ngập một hương vị mập mờ... Họ cho rằng sẽ đối với nhau như người xa lạ, nhưng khi Cố Bắc Thần hoàn toàn chiếm giữ được Giản Mạt... Hắn mới phát hiện, đoạn tình cảm sâu nặng này, cho dù là có thêm bốn năm nữa, cũng sẽ không cách nào bị quên lãng. "Mạt nhi, nói em thích anh!" Cố Bắc Thần luân hãm trong tình yêu, thâm tình yêu cầu. Giản Mạt đã lâng lâng, nhưng vẫn cố thủ thành trì nói: "Liền nghĩ như vậy muốn lừa... lừa gạt em sao? Mơ... cũng đừng nghĩ!" Cố Bắc Thần càng thêm ra sức: "Không sao... Những ngày kế tiếp của chính ta, còn rất dài mà!" Giản Mạt cười, đôi mắt mê ly nhìn từng đường cong trên gương mặt tuấn tú của Cố Bắc Thần... Trong cuộc đời bạn có một người đàn ông như thế không? Hắn có thể lạnh lung nhẫn tâm vung bút khiến người người chết trên sa trường. Nhưng lại ở trước mặt bạn quấn quýt không rời, vừa bá đạo lại vừa kiêu ngạo? Lúc Giản Mạt leo lên đỉnh cao của sự nghiệp, cô nghĩ... Cô không muốn khoa trương, nhưng mà hiện tại, cô là đang hưởng thụ cuộc sống bình yêu được tình yêu theo duổi. "Mạt nhi..." Sau khoảng thời gian lưu luyến nhau đó, Cố Bắc Thần nằm sấp trên người Giản Mạt, đem mặt chôn sâu vào trong hõm cổ của cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên: "Anh yêu em!" Tất cả dây thần kinh của Giản Mạt vào lúc ấy đều ngưng đọng... Nếu như nói đêm đó Cố Bắc Thần muốn nói về sự thật chuyện ly hôn bốn năm trước, đem tình cảm cô áp chế bấy lâu nay đánh thức dậy... Thì sự tỏ tình thẳng thắn ngay lúc này của hắn, chính là bẻ gãy tất cả những băn khoăn của cô, cho dù là nhỏ nhất! Đêm, trở nên dài hơn khi cả hai ôm nhua chìm trong mộng đẹp. Mặt trời buổi sáng ló dạng, thổi tan đi sự u ám của màn đêm và gieo rắc hơi ấm vào mọi ngóc ngách của Lạc Thành. Ngày mới lại đến, Giản Mạt thức dậy trong một vòng tay quen thuộc. "Chào buổi sáng!" Thanh âm trầm thấp tràn đầy mị hoặc của Cố Bắc Thần truyền đến. Mắt Giản Mạt vẫn chưa hoàn toàn mở ra, trên môi đã lộ ra nụ cười: "Sớm... Bạn làm ấm giường!" "Nói dễ quá ha..." Mặt Cố Bắc Thần trầm xuống: "Em có biết nói chuyện hay không hả?" Nụ cười của Giản Mạt lại càng lớn hơn, mở mắt ngồi dậy, sau đó hôn một cái lên khóe miệng Cố Bắc Thần: "Ừ, lần sau em sẽ đổi lại, gọi anh là tiểu bạch kiểm!" Dứt lời, cô nhìn cũng không them nhìn gương mặt tuấn tú của Cố Bắc Thần đang co giật, xoay người định xuống giường. Nhưng cô vẫn chưa đặt được chân xuống đất thì đã bị Cố Bắc Thần một cái lôi trở lại, sau đó thuận thế đem cô đè xuống! "Bạn ấm giường?" Cố Bắc Thần nhẹ giọng nói: "Tiểu bạch kiểm?" Thanh âm càng lúc lại càng thêm trầm, con ngươi hơi rét, lộ ra tia nguy hiểm. Giản Mạt nở nụ cười: "Không hài lòng sao? Em đã nghĩ đến mấy cái dễ nghe nhất rồi mà?" Cô cố gắng trầm ngâm nói: "Bạn khác giới? Ừm... hay là bạn chung giường... Còn có... A..." Giản Mạt không nói tiếp được nữa, môi đã bị Cố Bắc Thần ngậm lấy, đem câu nói kế tiếp nuốt xuống. Đáy mắt Giản Mạt tràn đầy nụ cười, loại cảm giác đó... gọi là rung động. Chẳng qua là, mới sáng sớm Cố Bắc Thần đã mang theo tức giận mà hôn xuống môi cô triền miên, sung cũng đã lên nòng chuẫn bị bắn ra thì tiếng gõ cửa lại vang lên... "Cốc cốc!" Âm thanh không lớn, là do một lực nhỏ truyền đến. "Mommy..." Giọng nói của Giản Kiệt vang lên: "Nếu như người không rời giường nấu đồ ăn sáng, thì con với mẹ cũng đếu sẽ bị trễ đó!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]