Edit: An Triệu
Một đêm không ngủ luôn làm cho người ta cảm thấy như thời gian trôi qua dài dằng dặc, đợi không được muốn ánh bình minh sớm lên…
Giản Mạt nằm ở trên giường, trên chăn rơi lả tả những cuốn sách mà Cố Bắc Thần đưa cho cô… Rõ ràng đều là những cuốn sách mà cô chờ đợi đã lâu, giờ phút này lại đọc không hiểu.
“Ôi…” Giản Mạt than nhẹ một tiếng, con người nếu như đã sa vào trong tình yêu, cũng chỉ có thể một mình thương tâm.
Kim giây lại di chuyển một vòng, Giản Mạt lấy di động qua, lại phát hiện có hai cuộc điện thoại gọi nhỡ, còn có vài tin nhắn.
Sau khi trở về đây, cô liền ném điện thoại trên sô pha, sau đó cô cùng Cố Bắc Thần dường như một khắc cũng không thể chờ liền tiến hành công cuộc làm nóng người…
Cộng thêm lúc ấy nghỉ ngơi ở trong phòng nghỉ bên trong phòng làm việc của Cố Bắc Thần, liền tắt chuông, sau đó cũng quên mở lại, hoàn toàn không biết có người gọi đến cùng tin nhắn được gửi.
Giản Mạt nhìn xem một chút, là hai người gọi… Một là của Lý Tiểu Nguyệt, còn một cái là Sở Tử Tiêu.
Giản Mạt trước tiên cũng không nóng lòng gọi lại, chỉ bật phần tin nhắn xem trước, cũng là hai người bọn họ gửi tới.
Sở Tử Tiêu: Đối với em mà nói, là thiếu mất hai năm “Sinh nhật vui vẻ”, nhưng với anh mà nói… Mỗi một năm vào ngày hôm nay, anh đều muốn với Mạt Mạt của anh một tiếng “Sinh nhật vui vẻ”! Chỉ là, phần quà quan trọng nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thien-gioi-tien-the-anh-dung-yeu-em/1789880/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.