Edit: An Triệu
Giản Mạt yên lặng thừa nhận sự đòi hỏi điên cuồng của Cố Bắc Thần, một lần lại một lần công kích làm cô đau đớn nhưng cũng rất khoái lạc…
Loại chuyện này trong nháy mắt cảm giác giống như rơi xuống địa ngục, trong nháy mắt lại giống như bay lên thiên đường, Giản Mạt ở thời điểm cuối cùng, chỉ cảm thấy cả người rã rời, hôn mê bất tỉnh!
Đêm đến, bởi vì trong lòng của cả hai, ai cũng đều che đậy tâm sự mà trở nên lạnh lẽo.
Bởi vì trở ngại ở thành phố A, bình minh so với buổi tối ở Lạc Thành sớm hơn nửa tiếng…
Hơn nữa Giản Mạt bị Cố Bắc Thần lăn qua lộn lại cả đêm, cuối cùng vẫn không chịu nổi cái loại đau nhức cùng hưng phấn mà ngất đi. Cho nên, thời điểm đồng hồ sinh học vang lên, cô hoàn toàn không tỉnh lại.
Cố Bắc Thần cơ hồ một đêm không ngủ, ôm thân thể mềm mại kiều diễm của Giản Mạt, hắn cau mày.
Ngày hôm qua dự định vốn là đến Lạc Thành cùng Giản Mạt qua một đêm, ngày hôm sau sẽ ngồi máy bay về thành phố Đông Hải… Nhưng tạm thời có chuyện ngoài ý muốn, hôm nay hắn chỉ có thể từ thành phố A trở về.
Nhìn thời gian, đã là 8 giờ sáng, Giản Mạt hoàn toàn không có ý định tỉnh lại.
Cố Bắc Thần nhẹ nhàng rút cánh tay về, đứng dậy sau đó muốn đắp chăn cho Giản Mạt… Lại nhìn thấy trên cơ thể cô nơi nào cũng đều có dấu vết “thành quả chiến đấu” của mình, chỗ sâu nhất trong đôi đồng tử đen có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thien-gioi-tien-the-anh-dung-yeu-em/1789868/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.