Edit: @editor_CoTuYen
Đôi mắt Thẩm Sơ mở to, sau đó liền muốn che giấu nội tâm của chính mình, dường như cô không muốn người đối diện nhìn thấu được tâm tư, vô thức cầm tách trà lên, thế nhưng, bởi vì quá mức hoảng loạn, không cẩn thận làm chén trà bị đổ.
"A", Thẩm Sơ thở nhẹ một tiếng, sau đó liền vội vàng lấy khăn giấy chà lau...
Đáy mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần nhìn động tác của Thẩm Sơ, hơi nhếch môi, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như điêu khắc càng lộ ra tia nghi hoặc, "Tiểu Sơ?" Hắn khẽ gọi một tiếng, lại lần nữa hỏi.
"Năm năm trước... Em rời đi đương nhiên nguyên nhân là do anh!" Thẩm Sơ cười nói, đối với việc mình vừa làm đổ chén trà có chút áy náy, "Nếu như chúng minh được thì khi trở về anh sẽ không buông tay em sao?"
Đôi mắt như ưng của Cố Bắc Thần dần dần trở nên thâm thúy không thấy đáy, hắn híp lại, lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, "Ăn đi."
Thẩm Sơ cắn môi dưới, thần sắc có chút phức tạp gật gật đầu.
Hai người có chút trầm mặc, nói chuyện cũng là câu được câu không...
Cố Bắc Thần vốn chính là một người ít nói, lúc này hình như Thẩm Sơ đang trốn tránh cái gì đó, cũng không nói nhiều... Cô như vậy, trái lại khiến Cố Bắc Thần càng thêm nghi hoặc.
"Anh đưa em về." Sau khi ăn xong bữa trưa, Cố Bắc Thần mở miệng nói.
Thẩm Sơ lắc lắc đầu, "Em dừng xe ở dưới lầu Đế Hoàng, em đi với anh trở về Đế Hoàng là được."
Cố Bắc Thần cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thien-gioi-tien-the-anh-dung-yeu-em/1789847/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.