Nửa tháng.
Chỉ cần nửa tháng.
Nửa tháng sau, Trình Lâm sẽ biết bà ta sai như thế nào.
Nếu một con nhóc ất ơ cũng có thể chữa khỏi cho Thượng Quan Nghênh Nghênh thì ông học y cả đời này coi như phí.
Tống Bảo Nghi nói: "Nếu Trình Lâm xin lỗi thầy thì thầy có cứu Thượng Quan Nghênh Nghênh không?"
"Này phải xem thái độ của Trình Lâm." Chỉ cần Trình Lâm có thái độ thành khẩn thì ông cũng không phải là người được thế mà không buông tha người.
Càng huống chi người học y vốn phải hành y cứu thế.
Ngô lão thần y nhìn Tống Bảo Nghi, tiếp tục nói: "Bảo Nghi, con cũng vậy. Ta dạy y học cho con chính vì muốn con hành y cứu người, con nhớ cho kỹ, về sau dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải đặt mạng người lên hàng đầu!"
"Lời dạy của thầy con luôn nhớ trong lòng." Tống Bảo Nghi gật đầu, "Đúng rồi, con có một tờ đơn thuốc, thầy xem thử xem có vấn đề gì không."
Dứt lời cô đưa đơn thuốc cho Ngô lão thần y.
Ngô lão thần y giơ tay cầm lấy, nhìn qua một lượt, "Đây là đơn thuốc trị bỏng?"
"Đúng ạ."
Ngô lão thần y hỏi tiếp: "Con gặp bệnh nhân chưa?"
"Gặp rồi ạ." Tuy chỉ gặp Vân Thi Dao một lần nhưng cô chắc chắn đó là vết bỏng, "Chỉ là tình trạng vết bỏng của bệnh nhân đó nghiêm trọng hơn bình thường. Một số mô chỉ cách xương cằm một lớp da mỏng."
Giờ nghỉ lại cô vẫn còn thấy rợn tóc gáy, cả người nổi da gà.
"Nếu tình trạng vết bỏng nghiêm trọng thì con có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-the-ga-at-chu-bai-song-lai/436244/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.