+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
Lúc này Chu Lôi thậm chí còn nghĩ rằng có khi nào Tống Họa không nghe rõ những gì bà đang nói hay không.
Nếu không sao nó lại từ chối không đi?
Đứa nhà quê như nó lẽ ra phải rất muốn tới tiệc trà hào môn chứ.
Chu Lôi đè nén tâm trạng lại nói, "Tiệc trà lúc mười một giờ rưỡi, cho mày mười phúc tranh thủ thay đồ! Nếu trễ thì đừng trách sao bọn tao không đưa mày đi."
"Tôi nói rồi." Tống Họa đầu cũng không ngước, ngón tay nõn nà lật qua một trang sách, "Không rảnh."
Giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ.
Không hề có chút hứng thú nào.
Chu Lôi cau mày, vẻ chán ghét trong mắt càng lúc càng rõ ràng, con nhóc quê mùa.
Nếu không phải Tống Bảo Nghi mở lời xin cho nó thì nó nghĩ nó có thể đến được nơi cao cấp như thế sao?
Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Ba mẹ ruột của nó chắc cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, nếu không sao lại sinh ra thứ như nó.
"Tùy mày." Chu Lôi cầm cái váy lên, "Lần này mày không đi, vậy những lần sau cũng không cần đi nữa!"
Bà vốn nghĩ rằng câu uy hiếp này ít nhiều gì cũng khiến Tống Họa sợ.
Nhưng Tống Họa vẫn mang bộ dạng không nóng không lạnh, giống như là không nghe thấy.
Con hoang đúng là con hoang!
Chu Lôi bức bối, hai tay bóp chặt cái váy, trước khi đi bà liếc Tống Họa một cái bén như dao.
Qua cái nhìn này, Chu Lôi phát hiện, những chữ trong cuốn sách trên tay Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-the-ga-at-chu-bai-song-lai/436236/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.