Chú Vương hơi sửng sốt.
Rõ ràng là chú Vương cũng quên mất vị "tiểu thư" mới từ dưới quê lên này.
Từ trên xuống dưới nhà họ Tống, chưa từng có ai để Tống Họa vào mắt.
Chú Vương lái xe chạy đi ngay lập tức.
Mười mấy phút sau, xe dừng trước cổng trường.
Cách lúc tan học đã qua một tiếng rưỡi, trước cổng trường có hơi vắng vẻ, học sinh chỉ còn có vài nhóm nhỏ.
Tống Bảo Nghi xuống xe, "Chú Vương, chú ở đây đợi, tôi đi tìm chị."
"Vâng."
Một bên khác.
Tống Họa đi trên đường phố tấp nập, một tay cầm balo, tay kia cầm kem ốc quế.
Cô mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, cả người toát ra nét xinh đẹp đơn thuần, thỉnh thoảng cúi đầu ăn một miếng kem, cô gái nhỏ mang theo sự hoạt bát và linh hoạt riêng biệt của tuổi thanh xuân.
Tỷ số quay đầu cực cao, nhan sắc của Tống Họa khiến người ta không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.
"Anh ba! Nhìn kìa! Người đẹp!" Đang ngồi trong xe, Vương Đăng Phong đột nhiên gào lên, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ.
Úc Đình Chi hơi đảo mắt, trong con ngươi đen nhánh không hề có cảm xúc gì.
Vô cùng thâm trầm.
Vương Đăng Phong quay đầu nhìn Úc Đình Chi, "Sao em cảm giác như đã gặp người đẹp này ở đâu rồi thì phải á! Anh ba, anh có cảm thấy vậy không?"
"Không có." Úc Đình Chi thu hồi ánh mắt.
"Anh nói xem em theo đuổi cô ấy được không?" Vương Đăng Phong có chút háo hức, "Vừa gặp mà như đã quen từ lâu, cho thấy chúng em có duyên với nhau."
Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-the-ga-at-chu-bai-song-lai/436227/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.