Khi nhìn thấy hai chữ Tống Họa, tay Tống Diệc Nhan run rẩy.
Máu trong cơ thể cảm giác như đang chảy ngược.
Thật sự có tên.
Mặc dù Tống Diệc Nhan đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, Tống Bác Sâm sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy Tống Họa nhưng cô không nghĩ rằng ngày này sẽ đến nhanh như vậy.
Tống Diệc Nhan hít sâu một hơi, sau đó rút ra thông tin về Tống Họa từ đống giấy tờ.
Rõ ràng chỉ là một tờ giấy nhưng Tống Diệc Nhan cảm thấy tờ giấy này nặng như hàng nghìn cân.
Trong khoảnh khắc này, nội tâm cô đặc biệt đấu tranh, đáy mắt cũng hơi đỏ.
Người sắt cũng có phần mềm lòng.
Huống hồ là cô.
Cô nhớ lại những năm qua, những giọt nước mắt mà Trịnh Mi đã rơi xuống khi tìm kiếm Tống Yên, cũng nhớ lại bóng dáng của Tống Tu Uy đi lang thang tầng dưới vào nhiều đêm khuya.
Tống Diệc Nhan thử để tờ giấy xuống.
Chỉ cần để nó xuống, Tống gia sẽ có thể đoàn tụ.
Nhưng cô không chịu được.
Cô đã ở Tống gia mười tám năm, gọi Tống Tu Uy và Trịnh Mi là bố mẹ mười tám năm, và đã hiếu thảo với họ trước mặt họ mười tám năm. Trong mười tám năm qua cô coi Tống Tu Uy và Trịnh Mi như cha mẹ ruột của mình, không hề có ý định khác.
Khi Tống Tu Uy và Trịnh Mi ốm, cô là người chăm sóc. Vào những lúc này, Tống Yên ở đâu?
Tống Yên sao có thể không làm gì cả mà được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-the-ga-at-chu-bai-song-lai/3552894/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.