Tống Bảo Nghi nhìn Úc Đình Chi, tâm trạng tốt của cô biến mất một nửa.
Cô không cần phải suy nghĩ để biết tại sao Úc Đình Chi lại xuất hiện ở đây.
Chắc chắn anh ta đến vì cô.
Tống Bảo Nghi rất không hiểu, đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện tại sao Úc Đình Chi vẫn không thể quên được cô.
Quả nhiên rác rưởi vẫn là rác rưởi.
Dù cô nói với Úc Đình Chi rõ ràng đến mức nào anh ta vẫn không nhận ra bản thân mình.
Tống Bảo Nghi chịu đựng sự không kiên nhẫn trong lòng mình.
Hôm nay Nhàn Đình tiên sinh cũng có mặt tại hiện trường, cô không thể mất bình tĩnh.
Cô muốn để Nhàn Đình tiên sinh nhìn thấy bản thân hoàn hảo nhất của mình.
Vào lúc này.
Phía sau truyền đến tiếng nói của Trịnh Dân Trinh.
“Bảo Nghi.”
“Cô giáo, có chuyện gì?” Tống Bảo Nghi quay đầu lại.
Giáo sư Trịnh cười nói: “Tôi giới thiệu cho em một người tiền bối.”
Rứt lời, cô chỉ vào người đàn ông trung niên hơi béo bên cạnh mình và nói: “Đây là ông Lâm Triêu Dương, phó chủ tịch Hiệp hội Violin quốc tế. Ông Lâm, đây chính là đệ tử mới nhận gần đây mà tôi đã nói với ông, Tống Bảo Nghi.”
“Phó chủ tịch Lâm, xin chào.”
Khuôn mặt Tống Bảo Nghi hiện lên nụ cười thích hợp.
Lâm Triêu Dương gật đầu, nhìn Tống Bảo Nghi và nói: “Tôi đã nghe nói giáo sư Trịnh gần đây đã nhận một đệ tử rất có linh khí, quả nhiên là nghe nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-the-ga-at-chu-bai-song-lai/3552889/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.