Nghe được câu nói gia tộc họ Nguỵ của chúng ta, Nguỵ Phục nghiêng đầu, nhìn Nguỵ Tử Lịch. Anh mỉm cười, toát ra một vẻ vô cùng phong lưu. Cậu nhóc này bị chú họ đào trái tim, nhưng trong lòng vẫn như trước mà gọi gia tộc họ Nguỵ của chúng ta, thật sự đơn thuần lại còn thiện lương.
Nguỵ Tử Lịch cũng cảm nhận được, người anh Nguỵ Phục này cực kỳ đẹp trai. Các đường nét trên khuôn mặt anh rất tinh tế, cho dù là kết hợp hay tách rời, anh có một khuôn mặt bình thường như bao người, chỉ là đôimắt có hơi dài và hẹp một tí, lông mí cũng nhỉnh lên chút xíu, cái mũi cao thẳng một ít, cái trán đầy một chút...
Cười khúc khích... Nguỵ Phục cười ra tiếng, cậu em nhỏ tuổi này đang nhìn chằm chằm vào người của anh một cách ngây ngốc, thật buồn cười làm sao.
"Anh cười cái gì?" Nguỵ Tử Lịch hỏi. Nếu bình thường, cậu không có gan để nói chuyện kiểu đó với Nguỵ Phục, nhưng hiện tại cả hai đều là ma quỷ như nhau, cậu cũng mất đi sự tôn nghiêm trước đây, cảm thấy hiện tại cậu cùng Nguỵ Phục đang dần thân thiết lên.
Nguỵ Phục không giải thích lí do mình cười, ngược lại còn nói: "Trảm Long Kiếm mà anh nói, thứ có thể tẩm bổ linh hồn anh, chính là thanh kiếm tổ tiên trong mơ đã dùng nó để giết chết Long vương, trong truyền thuyết nó cũng đã được ban tặng cho Hoàng đế rồi."
Nguỵ Tử Lịch mở to hai mắt thể hiện sự kinh ngạc, cậu sống trên đời được mười lăm năm nay, lần đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-sung-the/645841/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.