Sở Nghiễm Ngọc nghe ba chữ Dương tiểu thư, trợn mắt nhìn mới nhớ ra anh đang nói tới ai.
Tư Thần bế con chơi, không chút dấu vết liếc mắt nhìn y một cái, không ngờ lại đối diện với nụ cười như không cười của Sở Nghiễm Ngọc, ho nhẹ một tiếng, anh chuyển tầm mắt lên người con trai, "Cầu Cầu, nên ăn thôi."
Cầu Cầu cười khanh khách, được bọc trong áo choàng, bé vẫn còn ngọ nguậy, có thể nhìn ra là rất hiếu động, Tư Thần khẽ cười.
Sở Nghiễm Ngọc nhìn hai cha con, bất đắc dĩ lắc đầu, Tư Thần thế kia chẳng lẽ y lại không hiểu rõ? Đơn giản chỉ là ghen thôi, có điều cái tên này siêu muộn tao, nên vô cùng chuyên nghiệp mà muộn tao.
"Cô ấy có nói gặp mặt lúc nào, ở đâu không?" Sở Nghiễm Ngọc đi tới, vỗ vai Tư Thần một cái, sau đó xuyên qua vai anh, nhẹ nhàng chạm vào mặt của con trai, quả nhiên Cầu Cầu lập tức há mồm cắn về phía bên này, gào lên, hẳn là tưởng được cho bú sữa.
Tư Thần bất đắc dĩ nhấc tay y bỏ xuống, không cho y tiếp tục trêu con nữa, anh nói: "Cô ấy chưa nói."
"Vậy cũng được, để tôi tự mình hỏi." Sở Nghiễm Ngọc cười, sau đó quay về phòng.
Tư Thần không nói gì, vô cùng tận trách đi làm sự nghiệp vú nuôi của mình.
Sở Nghiễm Ngọc cầm điện thoại lên, lại ngây ngẩn một hồi, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, vẫn gọi đi.
Giọng Dương Mạn Trúc rất nhanh đã vang lên bên kia điện thoại, mang theo một chút không chắc chắn, "Nghiễm Ngọc?" Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-sung-hon/1308793/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.