Kim điêu mang về cho Sở Nghiễm Ngọc một loại trái cây có vỏ màu hồng, rất mỏng, bóng loáng, gần như trong suốt dưới ánh sáng mặt trời, tựa như một viên bảo thạch đỏ vậy, vô cùng đẹp mắt.
Sở Nghiễm Ngọc nhìn mà thấy thèm, nước miếng bắt đầu túa ra, giơ tay ra nhận lấy đưa cho Tư Thần.
Tư Thần lập tức hiểu ngay, vội cầm lấy mang đi rửa sạch rồi mới đút vào miệng y.
Y cắn một miếng, thấy trái cây chua chua ngọt ngọt, vị ngọt càng nhiều hơn một chút, vốn rất hợp với khẩu vị của y, nhưng giờ ăn lại cảm thấy không đủ vị cho lắm, nếu chua hơn một chút thì sẽ ngon hơn.
Kim điêu đứng cạnh nói với y: "Trái cây này rất tốt cho đứa bé, ngươi có thể mang hạt về, trồng trong vườn, như vậy lúc nào cũng có thể ăn được."
Tính nó hơi trầm mặc, tự dưng lại nói một câu dài như vậy là vô cùng hiếm có, Sở Nghiễm Ngọc cắn trái cây được đưa tới bên miệng, nghiêng đầu liếc nhìn nó, cảm thấy thật sự khó hiểu, hỏi: "Đứa bé nào?"
Kim điêu không trả lời, giương cánh bay lên trên không trung một đoạn, nói: "Dòng suối kia ở ngay trước mặt, đám yêu tu gần đây có vẻ đều đã bị đạo sĩ kia đuổi đi, các ngươi nhanh chân một chút."
Sở Nghiễm Ngọc đứng dậy ngay lập tức, trái cây cũng không ăn nữa, nói với hai người kia: "Đi thôi, chúng ta lấy được nước suối đã rồi nói tiếp."
Hai người kia đương nhiên cũng không có dị nghị gì, đặc biệt là Đường Huyền, hắn khó nhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-sung-hon/1308780/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.