Tối hôm đó, hai người về nhà thì đã là đêm khuya, hôm đó Sở Nghiễm Ngọc không ngừng trêu ghẹo người, cuối cùng cũng bị trừng phạt, bị Tư Thần đè tới làm tới tận nửa đêm mới dừng, mấu chốt là giá trị vũ lực của hai người đặt ở đó, cậu có muốn phản kháng cũng không thể.
Sáng ngày hôm sau lúc hừng đông, Tư Thần tinh thần sảng khoái rời giường, Sở Nghiễm Ngọc thì có chút không xong, đau lưng nhức eo thì chưa nói, cảm giác toàn thân rất mệt, hơn nữa cậu còn cảm thấy cực kì đói bụng, dạ dày trống rỗng, có chút hơi hoảng loạn.
Khi Tư Thần rời giường liền nghe thấy bụng cậu kêu rột rột, nhíu mày, đỡ người ngồi dậy, "Nghiễm Ngọc? Tiểu Ngọc? Có muốn ăn cơm xong rồi hãy ngủ tiếp không?"
Sở Nghiễm Ngọc lúc này bụng rất đói nhưng người rất mệt, căn bản không mở mắt ra nổi, còn có một con muỗi cứ vo ve mãi bên tai, quả thực khó chịu vô cùng, giơ tay tốn sức phất phất, ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có.
Tư Thần đau lòng, cũng không định quấy rầy cậu nữa, đi xuống tầng làm cháo ngô cậu thích ăn nhất.
Ngô mùa này rất non, làm cháo vừa mềm lại dính, thơm ngọt, chú Tần đứng cạnh nhìn mà thấy rất vui mừng, thiếu gia vẫn rất biết chăm sóc người.
Tư Thần nấu cháo xong, lại pha một cốc nước mật ong ấm, lúc này mới bưng lên trên tầng.
Sở Nghiễm Ngọc ngủ ngay khi anh vừa đi, có điều rất nhanh lại tỉnh lại bởi ngửi thấy được mùi, chỉ là mắt vẫn không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-sung-hon/1308776/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.