Tư Thần bọc kín mật ong đã chuẩn bị xong lại, vừa làm vừa nói với ông: "Lấy được trong lần lên núi lần này, nơi đó không có người sống, cũng không bị ô nhiễm, chú đưa một ít về cho mọi người trong nhà đi, bảo ông nội ăn mỗi ngày một ít."
Chú Tần thấy anh là người trẻ ra ngoài rồi cũng không quên mất ông cụ trong nhà, trong lòng hết sức vui mừng, gật đầu nói: "Vâng, tôi bảo người đi đưa ngay."
Sở Nghiễm Ngọc sau khi tỉnh lại, mới biết Tư Thần đã ép mật ong ra xong rồi, nhanh chóng đi tới liếc mắt nhìn, vừa nhìn vừa cười nói: "Anh cũng thật là đa tài đa nghệ nhỉ, ngay cả chuyện này mà anh cũng biết." Cậu nói tới nói lui, trong lòng lại hơn hâm mộ, cuộc sống trước kia của Tư Thần nhất định là vô cùng đặc sắc, cậu nghĩ mình trước đây ngoài đọc sách, thì cũng chỉ tới công ty học tập, ham muốn duy nhất chính là sưu tầm một ít hàng hiệu, bây giờ nghĩ lại cũng thật là vô vị.
Tư Thần đưa cho cậu một cốc nước mật ong âm ấm, bảo cậu nếm thử, cũng không quên nói lời tâm tình với cậu: "Bởi sau này còn phải nuôi gia đình và vợ, nhiều tay nghề một chút sẽ không tệ."
Sở Nghiễm Ngọc cười một tiếng, nhận lấy cốc nước mật ong kia nếm thử một chút, ngọt vô cùng, liền đánh giá một chút: "Hương vị không tệ, là hàng tốt phải không? Tôi không nghiên cứu mấy thứ này."
Tư Thần gật đầu, "Anh đưa một ít về nhà rồi, còn lại đều cất lại trong nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-sung-hon/1308774/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.