Không khí trong núi vô cùng ẩm ướt, hai người đi trên đường, ủng đã bị hơi sương làm cho ướt nhẹp, may mà ủng chú Tần chuẩn bị cho họ đều rất tốt, nước không thể lọt vào bên trong được, độ ma sát cũng cao, bằng không nếu đi trong nơi rừng trơn trượt lại không có đường này, rất dễ bị trượt ngã không thể bước đi được.
Trong núi hoàn toàn khác với ở thành thị, không có sự náo nhiệt của thành thị, xung quanh chỉ thi thoảng mới có tiếng chim hót, dế kêu, hít thở không khí trong lành ở vùng núi, cảm giác như tâm linh cũng được gột rửa sạch sẽ.
Thỉnh thoảng trước mặt lại vang lên tiếng hót của chim khách một dài hai ngắn, Sở Nghiễm Ngọc theo tiếng hót của nó mà dò đường bước về phía trước, cả đường cũng rất thuận lợi.
Tư Thần có cảm quan nhạy cảm, dù sao cũng đã được huấn luyện trong bộ đội ra, anh vốn vẫn không hề phát hiện ra có vấn đề gì, dù sao âm thanh kia cũng thật sự là tiếng chim hót thật, không phải là do con người mô phỏng theo, nhưng giai điệu có quy luật kia, rất nhanh vẫn làm anh phải chú ý tới.
Tư Thần ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó chỉ hơi để tâm một chút liền phát hiện cách Sở Nghiễm Ngọc đi trước tìm đường có vẻ có liên quan tới tiếng chim hót kia. Anh nhíu mày nhưng cũng không nói gì cả.
Có câu nói vọng sơn tẩu đáo mã, Trà Mật câu vốn ở sâu trong núi, ít dấu chân người qua lại, hai người đi cả một buổi có lẽ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-sung-hon/1308772/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.