Tư Thần nhìn cậu mà hơi sững sờ, ngoài miệng lại thầm thì hỏi: "Đoạt thế nào?"
Sở Nghiễm Ngọc sờ cằm, ánh mắt sáng lên, "Ông chủ của công ty đã khai phá ra kỹ thuật này, hẳn là anh cũng đã xem đi xem lại, nghiên cứu qua nhiều rồi phải không, anh ta rất có tài, nhưng đáng tiếc con trai lại có bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói con trai anh ta có khả năng không sống qua được tuổi mười lăm... Anh ta cực kì thương đứa con trai này, nếu không bởi chuyện này, anh ta sẽ không đời nào "trao quyền sử dụng độc nhất" cho một công ty nào khác, bằng không chỉ cần tùy tiện tìm một công ty nào đó hợp tác, đầu tư lâu dài, lợi nhuận sau này sẽ tăng gấp đôi, anh ta làm vậy chẳng qua là muốn có được nhiều tiền hơn ngay lập tức... Chúng ta muốn đoạt đồ ăn trước miệng con hổ nhà họ Sở này, hoặc là bỏ ra nhiều tiền hơn họ, hoặc là ra tay từ con trai đang bị bệnh của anh ta."
Tư Thần dán chặt mắt lên người cậu, âm thanh lọt vào tai anh chẳng khác gì một chuỗi âm thanh do băng và tiếng suối chảy hợp lại, trong lòng anh lâng lâng, nhưng căn bản lại không thể nghe rõ nội dung lời nói...
chungtadeulahu.wordpress.com
Chú Tần quản gia bên cạnh nhìn đã thấy không ổn, thiếu gia nhà ông cứ như bị mắc bệnh vậy, ông liền nhanh chóng phụ họa: "Thiếu gia Nghiễm Ngọc phân tích rất có lý." Ông vừa nói vừa nháy mắt với thiếu gia nhà mình, lời này có thể giúp thiếu gia bắt vào nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-sung-hon/1308757/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.