Giang Trúc Tâm đột nhiên đau bụng, vấn đề này có thể lớn cũng có thể nhỏ.
"Có phải là buổi tối ăn nhầm thứ gì hay không? Đau lắm sao? Bây giờ chúng ta đi bệnh viện liền nhé." Tần Phú Hữu cũng mặc kệ trên người mình bây giờ một bộ quần áo cũng không mặc, khẩn trương đến mức chỉ muốn bế Giang Trúc Tâm lên.
"Anh choáng váng à." Giang Trúc Tâm nắm tay gõ đầu Tần Phú Hữu một cái, "Em chỉ đau một chút thôi, chờ lát nữa thì không sao rồi."
"Anh gọi người mua một chút thuốc tiêu hóa, sau đó xuống lầu rót cho em cốc nước trước. Chúng ta cũng không nên ngủ ở chỗ này nữa, đều ướt hết cả rồi." Tần Phú Hữu cũng mặc kệ cái kí đầu của Giang Trúc Tâm, vẫn bế ngang Giang Trúc Tâm lên, đối với việc mình làm ướt drap trải giường có chút ảo não.
"Anh..." Giang Trúc Tâm từ chối bị làm lơ, Tần Phú Hữu một phát đem Giang Trúc Tâm ôm đến phòng khách cách vách. Giang Trúc Tâm được đặt ở trên giường, có chút lúng túng mà kéo kéo tay Tần Phú Hữu đang chuẩn bị gọi điện thoại: "Anh mặc quần áo vào trước đi, còn có không cần mua thuốc đâu mà!"
"Chờ lát nữa nói chuyện điện thoại xong anh sẽ mặc, đau bụng sao có thể không uống thuốc được chứ?" Tần Phú Hữu lắc đầu, không ủng hộ lời giải thích của Giang Trúc Tâm cho lắm.
"Đã nói anh đừng gọi mà." Giang Trúc Tâm kéo lại cái tay Tần Phú Hữu đang cầm điện thoại, sau đó hai gò má đỏ lên, đôi mắt liền nhìn sang phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-sinh-con-hang-ngay/884434/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.