Chương trước
Chương sau
Buổi tối, Tần Phú Hữu lại đến trước cửa nhà Giang Trúc Tâm phạt đứng... Đứng. Đương nhiên, nhớ tới bộ dáng cực kì chống cự của Giang Trúc Tâm đối với hắn ngày hôm qua, hắn cũng không muốn bức bách cậu.
Tần Phú Hữu cũng không hành sự lỗ mãng, hắn chỉ đem tuýp thuốc mỡ cùng túi điểm tâm nhỏ, treo ở trước cửa nhà của Giang Trúc Tâm, sau đó liền xuống lầu.
Nhưng mà, sau khi xuống lầu hắn cũng không rời đi ngay, mà là đi xuống hoa viên dưới lầu ngồi. Từ vị trí này của hắn, có thể nhìn thấy ánh đèn nhà Giang Trúc Tâm sáng lên, hắn biết được đây là biểu hiện Giang Trúc Tâm đang ở nhà.
【Bảo bối, mở cửa.】Sau khi Tần Phú Hữu ngồi vững vàng rồi, mới gửi một tin nhắn ngắn cho Giang Trúc Tâm, cách một phút sau hắn mới thu được tin nhắn trả lời.
【jdewjxhjdkndnd】
【Bảo bối, đây là ám hiệu gì sao? Tôi xem không hiểu.】Không nghĩ tới mình còn có thể nhận được tin nhắn trả lời, Tần Phú Hữu hưng phấn gửi tin nhắn tiếp.
Nhưng mà làm người thất vọng chính là, ngoại trừ một câu hồi âm không rõ ý tứ hàm xúc, thì Giang Trúc Tâm cũng không có thêm bất cứ phản ứng gì.
Giang Trúc Tâm ngay từ đầu, chỉ đều đang tập trung vẽ tranh.
Thời gian ban ngày đã bị cậu dùng vào việc, ngồi trước máy tính nộp CV cùng tác phẩm. Sau đó, cậu chỉ cần ngồi chờ thông báo phỏng vấn là được rồi. Tiếp theo, vì bài trừ những hình ảnh lúng túng, không chịu tản đi trong đầu, cho nên Giang Trúc Tâm liền cầm giấy bút, bắt đầu vẽ tranh.
Vẽ tranh, khiến cho cậu bình tĩnh hơn.
Buổi trưa, Giang Trúc Tâm liền đi siêu thị mua đồ ăn, để chuẩn bị nấu cơm. Nhưng lúc cậu vừa về đến nhà, thì đã có người đưa tới thức ăn ngoài cho cậu. Thức ăn ngoài này đó, thoạt nhìn giá cả cũng không ít, khiến cho Giang Trúc Tâm lập tức nhớ tới cái tên "nhà giàu mới nổi" Tần Phú Hữu kia.
Còn không đợi cậu từ chối, thì thức ăn ngoài đã bị cường thế đưa vào trong nhà của cậu. Hơn nữa, vừa nhìn cũng liền biết, vị tiểu ca đưa hàng này cũng không phải người bình thường.
Vốn định ném đi, nhưng cái loại việc lãng phí đồ ăn này cậu lại làm không được. Cuối cùng, cậu định cầm lấy đưa cho người đàn ông vô gia cư ăn, nhưng mà xung quanh tiểu khu này cũng chẳng có người đàn ông vô gia cư nào hết.
Cuối cùng, Giang Trúc Tâm chỉ có thể ôm tâm tình phức tạp trong lòng, mà hạnh phúc đến mức một lời khó nói hết, từng ngụm nuốt vào.
Mẹ nó, ăn ngon thật.
Mẹ nó, thật không có tiền đồ.
Buổi tối, vẫn là có người xác định địa điểm đưa thức ăn ngoài. Lần này, chính là dùng bình thủy cùng hộp cơm tiện lợi. Tiểu ca đưa thức ăn ngoài còn nói, đây là "Tần tổng tan tầm sớm, để về nhà làm".
Giang Trúc Tâm nghe xong, liền sợ tới mức "hoa dung thất sắc", kế tiếp lại xuất hiện thêm chứng vọng tưởng bị hại, khiến cho cậu cảm thấy bên trong thức ăn nhất định có độc!!
"Anh mang trở về đi, tôi vô phúc tiêu thụ!" Hối hận bản thân tại sao chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, mà đi mở cửa. Giang Trúc Tâm vừa muốn đem tiểu ca thức ăn ngoài nhốt ngoài cửa, nhưng vị tiểu ca này căn bản đã từng luyện võ qua.
Hắn không chỉ một tay chặn lại cửa nhà Giang Trúc Tâm, mà còn thong dong đem bình thủy và hộp tiện lợi đặt ở huyền quan. Sau khi làm xong một loạt những động tác này, hắn mới nhanh chóng rời khỏi nhà Giang Trúc Tâm, mà Giang Trúc Tâm vẫn còn đang mặc áo ngủ mang dép lê bông, căn bản là đuổi theo không kịp.
.....Được rồi, cậu không chỉ đánh không lại Tần Phú Hữu, mà ngay cả tiểu ca giao thức ăn ngoài, cũng có thể đem cậu ấn ở trên sàn nhà mà lăn lộn.
Đương nhiên, ngẫm lại đối phương có thể bị Tần Phú Hữu chộp tới làm chân chạy vặt, thì hẳn cũng không phải là tiểu ca thức ăn ngoài bình thường đi.
Giang Trúc Tâm càng nghĩ càng không cam lòng, cầm lấy bữa tối muốn ném vào trong thùng rác, nhưng nói thế nào thì cậu cũng không thể vì đau lòng lương thực, mà để cho tên Tần Phú Hữu kia được voi đòi tiên mới phải, nhưng khi cậu mở nắp hộp tiện lợi.....
Mẹ nó! Xa hoa! Thơm quá! Cách sắp xếp cũng khiến cho việc chỉ xem thôi cũng đã thật thỏa mãn!!
Mở bình thủy ra....
Đệt! Canh gà hầm! Lão tử đã bao nhiêu năm không được uống canh nấu rồi!
Cuối cùng, Giang Trúc Tâm ngồi ở bàn ăn: "Thật là thơm! Hiện tại, người có tiền đều nấu cơm ngon như vậy luôn á???"
Sau khi ăn xong, Giang Trúc Tâm bụm mặt chán ghét bản thân. Cậu, Giang Trúc Tâm, đường đường là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, không bị tiền tài thâu tóm, không chịu dục vọng xác thịt dụ dỗ. Nhưng cuối cùng, lại bị mấy món ăn mê đến choáng váng à!
Lúc Giang Trúc Tâm cảm thấy mình đặc biệt vô dụng, thì tin nhắn của Tần Phú Hữu đã tới rồi. Cậu có thể kéo đen Tần Phú Hữu một lần, nhưng lại có thể bị Tần Phú Hữu dùng phương pháp khác khiến cậu phải kéo ra lại.
Ngẫm lại, chính mình không thể phí thời gian như vậy, mà nên cùng Tần Phú Hữu hảo hảo đàm luận mình là một thẳng nam, và việc bọn họ bên nhau cũng không thích hợp.
Tay Giang Trúc Tâm run run, bỏ ra ba phút làm xong chuẩn bị tâm lí.
Nếu Tần tổng tự mình tới cửa! Thì cậu, nam tử hán Giang Trúc Tâm, cũng phải đối mặt thật tốt, không thể lại trốn tránh!!
Nhưng khi Giang Trúc Tâm làm xong chuẩn bị tâm lí, lúc mở cửa ra, bên ngoài lại không có bất kì ai. Chỉ có âm thanh chiếc túi nilon cọ xát "loạt xoạt"(*) vang lên.
(*) chỗ này trong QT là "phích lịch sát nha" mà mị không biết edit thế nào, nên dựa theo mạch văn chỗ này đổi thành "loạt xoạt"
Yên lặng cầm lấy chiếc túi treo ở cửa, Giang Trúc Tâm cơ hồ là nói không nên lời.
"Thuốc mỡ trị trĩ...." Giang Trúc Tâm sắc mặt tối sầm lại, cậu đã biết đây là thuốc để cho cậu bôi chỗ nào.
"Điểm tâm..." Bên cạnh thuốc mỡ là một cái bánh gato nhỏ, đựng trong một hộp nhựa. Giang Trúc Tâm mặt liền trầm xuống, thức ăn lại đem đặt cạnh thứ để bôi lên cúc hoa(*) là có ý gì hả?
(*)chỗ này trong QT để là "đồ vật chùi đ*t" mà mị nghe nó hơi kì, nên mạn phép nói lệch đi một chút.
Có ý gì hả ả ả???
Tâm tình lên xuống thấp thỏm, Giang Trúc Tâm lập tức liền muốn gửi một thông báo, để gọi Tần Phú Hữu tới nhà cậu, để giảng giải đạo lí một phen.
Nhưng mà, điện thoại vốn đã dùng đến mấy năm, ngày hôm qua sau khi màn hình bị nứt, thì Giang Trúc Tâm cũng không chú ý đến. Cho nên, vừa mới chuẩn bị mở máy, thì cậu liền nhìn điện thoại bị mất khống chế.
Cuối cùng, chỉ có thể để mặc cho màn hình tự động ấn ra một đống loạn mã. Cậu liều mạng ấn thoát ra, nhưng điện thoại lại tự động gửi đi tin nhắn.
....Tắt máy để đảm bảo bình an.
Cửa ải điện thoại này, liền khiến cho dũng khí của Giang Trúc Tâm rụt trở lại. Nghĩ đến việc phải đối mặt với nam nhân đã chọt cúc hoa của cậu, đối với Giang Trúc Tâm hiện tại mà nói, chính là một khiêu chiến thật lớn.
Không chờ được hồi âm, Tần Phú Hữu chờ đến lúc Giang Trúc Tâm tắt đèn, mới ủ rũ lái xe về nhà.
Thật muốn nhanh lên, để cùng Trúc Tâm yêu nhau nha.
Nhưng mà, càng phải thêm kiên trì mới được.
Tần Phú Hữu sống đến bây giờ, đồ vật mà hắn muốn cũng không nhiều lắm, nhưng thứ hắn đã muốn thì tuyệt đối phải tới tay cho bằng được, cũng hoàn toàn không nghĩ đến chính mình cũng sẽ có lúc thất thủ.
Hắn tin chắc tất cả bất quá chỉ là do thành ý không đủ mà thôi, ngược lại ngoại trừ lúc thường đi làm, thì hắn cũng không làm thêm cái gì khác. Cho nên thời gian còn lại, đương nhiên là phải thiết kế kế hoạch theo đuổi thật tốt mới được.
Đầu tiên, là phải giảm bớt tăng ca trước.
Bí thư Hách cảm thấy hai ngày nay thật dễ chịu!
Trước đây, cô luôn cảm giác một ngày 24h thì đã có mười tám tiếng đi làm, hai ngày nay dĩ nhiên lại đúng năm giờ liền được tan tầm rồi, khiến cho cô bị tra tấn bởi cảm giác rảnh rỗi đến phát hoảng vào buổi tối, quả thực là không thể tin được!
Tuy nói lương của cô một năm trăm vạn, thêm tiền thưởng cũng không ít, nhưng mà những thứ này đều là thù lao dựa vào cô vất vả cần cù lao động mà có.
Có đôi khi, cô cũng sẽ than mệt muốn chết. Nhưng đó cũng chỉ là nói đùa mà thôi, cô thực sự cũng chưa từng nghĩ tới việc từ chức. Hiện tại, lão bản bắt đầu giảm bớt công việc, cho nên công việc của cô cũng tiện thể giảm bớt, khiến cho cô sảng khoái đến hoảng loạn!
"Tôi nói gần nhất, Tần tổng đang nói chuyện yêu đương đi!"
Hôm nay năm giờ tan tầm, trợ lí thư kí Tiểu Lý cùng Bí thư Hách đi ăn cơm. Sau khi cơm nước xong, bọn họ đi quán bar uống rượu, thời điểm đi vào quá bar, Bí thư Hách có cảm giác bản thân mình, đã có đến mấy năm không đặt chân đến thế giới sặc sỡ náo nhiệt này rồi.
Bởi vì Bí thư Hách ngoại trừ khi làm việc tương đối nghiêm túc ra, thì những lúc khác rất dễ nói chuyện. Cho nên, Tiểu Lý nhịn không được bắt đầu cùng Bí thư Hách ở sau lưng bát quái ông chủ của mình.
"Nói thế nào?" Bí thư Hách uống một hớp rượu, nghi ngờ hỏi.
Tần Phú Hữu không giống như bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết gì đó, chỉ cần là điều tra một người hoặc là mua đồ cho tiểu tình nhân, thì đều phải thông qua thư kí của mình.
Chức trách của Bí thư Hách chỉ là phụ trách công tác trong công ty, việc riêng của Tần Phú Hữu cô đều không thể tiếp xúc đến, chỉ có trợ lí sinh hoạt tư nhân của Tần Phú Hữu, mới có thể tiếp xúc đến một ít việc riêng của hắn.
Ở bên cạnh Tần Phú Hữu công tác năm năm qua, nhưng Bí thư Hách xưa nay chưa từng thấy sự tồn tại của phụ nữ, hay đàn ông ở bên cạnh hắn. Ngay cả bạn bè, cũng đều rất ít trực tiếp tới công ty tìm Tần Phú Hữu, cả người hắn đều thanh tâm quả dục đến mức, giống như một lão cán bộ về hưu!
"Nam nhân một khi yêu đương sẽ tan tầm sớm một chút, để nhanh chóng đến bên cạnh người yêu!" Tiểu Lý hưng phấn nói: "Hách tỷ, chị xem Tần tổng gần đây, trong lúc họp không phải thỉnh thoảng vẫn hay nhìn nhìn điện thoại sao? Đó nhất định là đang đợi tin nhắn của người trọng yếu đó! Không phải trước đây, Tần tổng còn nhiều lần thất thần lúc mở họp à!"
Bí thư Hách bỗng nhiên tỉnh ngộ lập tức vỗ đùi một cái, chẳng phải vậy sao! Hai ngày nay, Tần tổng không chỉ có về sớm, còn thất thần trong lúc làm việc!
Tuy nói là thất thần nhưng hắn cũng cực kì trâu bò, còn có thể phản ứng lại ai báo sai dữ liệu, nhưng bộ dáng kia cũng ít khi thấy chần chừ mà!
Bí thư Hách còn nhớ ngày hôm trước, Tần Phú Hữu còn đang đọc 《Tiểu kiều thê chạy trốn của bá đạo tổng tài》bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ đây là do người yêu của Tần Phú Hữu bảo hắn đọc đi. Dù thế nào, thì cũng không phải do Tần tổng tâm huyết dâng trào thích xem cái này đâu!
Thích xem loại tiểu thuyết này, thì chắc hẳn là một nữ sinh yểu điệu đáng yêu, thì ra Tần tổng yêu thích loại hình nữ nhân ngốc bạch ngọt. Bí thư Hách tự cho là biết được chân tướng, liền cảm thán lắc đầu.
Bí thư Hách hoàn toàn không nghĩ tới, Tần Phú Hữu xem loại tiểu thuyết này, không phải là bởi vì người yêu đề cử, mà chỉ thuần túy là muốn học tập tri thức theo đuổi xa lạ từ "Kiều thê chạy trốn" mà thôi.
Đối tượng lí tưởng của Tần Phú Hữu, cũng không phải là yểu điệu thục nữ ngốc bạch ngọt, mà là hán tử cơ bắp no đủ lời nói thô tục.....
ÕÕÕÕÕ
Giang Trúc Tâm tốn ba trăm khối sửa điện thoại, cậu cực kì đau lòng, món tiền nhỏ của cậu đều dùng để đầu tư cho mình. Thêm vào hiện tại cậu đang không có công việc, có thể nói chính là tốn một phân thiếu một phân, nếu như còn không tìm được việc, thì cậu lại phải làm nghề cũ là họa sĩ đường phố đi.
Giang Trúc Tâm vì sinh hoạt bôn ba, liền tạm thời mà quên mất Tần Phú Hữu, kẻ đã mang đến cho cậu những cơn tức nổ phổi, chỉ bận rộn mà suy nghĩ việc mình phải làm sao mới có thể không miệng ăn núi lở.
"Alo! Chào ngài! Tôi là Giang Trúc Tâm!" Tại thời điểm Giang Trúc Tâm đang khổ não, thì cậu nhận được một cuộc điện thoại, sau khi biết được mục đích của đối phương. Giang Trúc Tâm liền tươi cười như hoa: "Vâng, được, được. Chiều nay ba giờ phỏng vấn đúng không ạ? Địa chỉ gửi qua tin nhắn cho tôi? Được, rất cảm ơn! Chúc ngài sinh hoạt vui vẻ, tạm biệt!"
Cúp điện thoại xong, Giang Trúc Tâm ở lề đường cao hứng đến mức giơ hai tay lên cao, không hề tạo ra tiếng động cho mình một câu vạn tuế. Khuôn mặt cường tráng, bởi vì sung sướng mà nở nụ cười, khiến cho cậu càng nhuộm đẫm thêm một chút ít khí tức thiếu niên.
Bộ dáng biết thế tục, nhưng lại không lõi đời này của cậu, lại rơi vào trong mắt Tần Phú Hữu đang lén lút đứng ở một bên. Tần Phú Hữu bưng trái tim đang nhảy lên kịch liệt của mình, chỉ cảm thấy mới có một ngày không gặp được Giang Trúc Tâm, mà hắn đã nhớ cậu vô cùng.
Bây giờ lại không cẩn thận, nhìn thấy Giang Trúc Tâm lộ ra một mặt khác, càng làm cho Tần Phú Hữu cảm thấy được, yêu thích cả đời này của hắn đều bị Giang Trúc Tâm móc sạch, đào rỗng rồi.
Thế giới này, tại sao có thể có người khiến người khác yêu mến đến như vậy chứ!
Giang Trúc Tâm khiến người trìu mến, còn đang vui cười hớn hở tiện đường lại khiêng thêm một bao gạo nặng năm mươi cân (ALice: khoảng 25kg nha các chế),túi gạo này là cậu tự thưởng cho mình, vì nhận được thông báo phỏng vấn. Đêm nay, cậu muốn thưởng cho mình, ăn nhiều hơn hai chén cơm!
Tần Phú Hữu đang mê muội vô cùng đối với Giang Trúc Tâm, phải dùng hết lực ý chí siêu cường của mình, mới thành công ngăn được kích động muốn tiến lên giúp Giang Trúc Tâm khiêng bao gạo kia.
Mới chỉ hai ngày, Giang Trúc Tâm vẫn còn chống cự đồ vật hắn đưa. Có lẽ, phải đợi sau khi Giang Trúc Tâm quen thuộc với thức ăn của hắn, lễ vật của hắn, sau đó hắn lại xuất hiện, thì Trúc Tâm mới có thể hơi chút mở ra trái tim đối với hắn.
Cho nên, cần phải nhẫn nại, không thể hù đến Trúc Tâm bảo bối được!
Hiện tại, chỉ có thể âm thầm rình coi.... À nhầm, bí mật quan sát là đủ rồi, xem như là chỉ đứng xa xa nhìn, thì Tần Phú Hữu cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Buổi tối, lúc gọi Tần Phú Hữu đi ra ngoài ăn khuya, sau lại biết được Tần Phú Hữu làm như vậy.
Mạc Đắc Quỳnh:....
Gã muốn phát tin trong vòng bạn bè!! Gã muốnđăng Weibo!! Gã phải nói cho toàn thế giới biết!!! Tần tổng bây giờ đã thànhmột tên biến thái rồi!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.