Hức a!! (╯‵□ ′) ╯︵┻ ━ ┻
Cho nên một cái đại thẳng nam như cậu vì cái gì mà co lại!! Còn che miệng cái quỷ gì! Nũng nịu xấu hổ cái quỷ gì nha a a!
Giang Trúc Tâm khoanh chân lại, kéo kéo lỗ tai nóng bỏng của mình, vừa nãy chỉ là bởi vì lỗ tai quá mẫn cảm mà làm ra phản ứng kích thích thôi, xấu hổ cái gì đều hoàn toàn không có tồn tại nhá.
Khom lưng đem điện thoại rơi trên đất nhặt lên, Giang Trúc Tâm mặt tối sầm lại phát hiện màn hình điện thoại của cậu bị nứt rồi.
...Tần! Phú! Hữu!!
"Hắt xì!" Tần Phú Hữu ánh mắt ôn hòa nhìn điện thoại, vừa nãy tuy rằng bị Giang Trúc Tâm cúp máy, nhưng động tĩnh trước khi cúp điện thoại, lại chứng minh rất rõ ràng Giang Trúc Tâm đang xấu hổ!
Hiện tại, hắn đang ở nhà hàng tư gia của Đường gia. Lúc nãy, sau khi kiểm tra tư liệu liền biết được địa chỉ của Giang Trúc Tâm, Tần Phú Hữu đầu tiên là giúp Giang Trúc Tâm đặt thức ăn.
Bởi vì Đường gia tư gia không phục vụ thức ăn ngoài, cho nên hắn gọi trợ lí của mình ở gần đó đến giúp đỡ đưa qua một chuyến.
Nếu có thể nhìn thấy bộ dáng ăn cơm đáng yêu của Giang Trúc Tâm thì quá tốt rồi. Hơn nữa, không phải vì sợ sẽ dọa đến Giang Trúc Tâm, thì hắn đã tự mình đi đưa thức ăn rồi.
"Có người mắng cậu sao?" Bạn thân tối hôm qua gọi Tần Phú Hữu đi bar – Mạc Đắc Quỳnh, đang cười xấu xa mà hất hất cằm, ý chỉ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-sinh-con-hang-ngay/884398/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.