Edit + Beta: ALice.
Cuối cùng, Tần Phú Hữu đương nhiên cũng không giống như cảnh sát xem Cảnh Viên Bảo như phạm nhân mà thẩm vấn. Hành vi mang tính áp bức như lấy đèn bàn soi vào mặt cũng không xảy ra trên người Cảnh Viên Bảo. Hắn chỉ là cực kì thận trọng đưa ra vấn đề mà thôi.
Tần Phú Hữu thật ra nói ba phải cái nào cũng được, hắn không nói ra hoàn toàn sự việc của Giang Trúc Tâm. Thậm chí ngay cả hỏi đều không dùng tới chủ ngữ là Giang Trúc Tâm.
Nhưng vấn đề này lại có thể khiến cho người khác phản ứng đầu tiên là nói tất cả những gì trong lòng cảm nhận được ra, giống Cảnh Viên Bảo vậy. Y làm bạn thân nhiều năm với Tần Phú Hữu như thế, cũng chưa từng thấy bộ dáng thực sự khẩn trương của Tần Phú Hữu, nên cũng nói ra toàn bộ hoài nghi của y.
"...... Sao cậu còn không phủ nhận, tôi còn đang chờ cậu phun tào tôi nằm mơ giữa ban ngày đấy." Cảnh Viên Bảo nói với Tần Phú Hữu y hoài nghi Giang Trúc Tâm mang thai xong, ngay cả lần giải phẫu này cũng không phải bởi vì trướng khí, mà là vì sinh sản. Sau khi nói xong thì chính y cũng cảm thấy mình có bệnh.
Tự mình phán đoán thì cũng thôi, thế nhưng còn nói cho Tần Phú Hữu nghe nữa chứ, y không tự giác đều phải cảm thấy đỏ mặt thay mình luôn đó.
"Không hổ là Nguyên Bảo." Tần Phú Hữu lại không tiếp lời Cảnh Viên Bảo nói, mà hắn chỉ là thần sắc thả lỏng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-sinh-con-hang-ngay/2118260/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.