Cố Khuynh không muốn buông cô ra, ôm lấy cô nhích gần đến cái bàn bên kia, khoảng cách chỉ đủ để cô duỗi tay ra lấy đồ ăn.
Sở Kỳ khó khăn cầm hai xiên, đưa cho Cố Khuynh, "Đấy, cầm lấy đi!"
Cố Khuynh rủ xuống nhìn cô, nói: "Đút anh."
Sở Kỳ mắng thầm trong lòng, liền đưa xiên gà đến bên miệng anh
"Ừm, ăn rất ngon." Cố Khuynh ăn một miếng, nhìn cô trong mắt chảy lộ ra nụ cười mê người, "Em cũng ăn thử đi." Anh lại cắn một cái, một tay nắm chặt lấy mặt Sở Kỳ, cúi đầu liền đem thức ăn trong miệng đút vào trong miệng cô.
Sở Kỳ cắn chặt răng không há ra, tay Cố Khuynh từ trên mặt trượt xuống cổ cô, nhẹ nhàng vuốt vài cái, Sở Kỳ ngứa chịu không nổi, hé miệng định mắng anh, thừa dịp này anh đưa thức ăn vào miêng cô.
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị vô cùng phong phú, cho nên cho dù có rất nhiều người, mỗi người đều ăn thỏa thuê.
Sau khi ăn thịt nướng xong, đều cảm thấy hơi mệt, trở lại tắm rửa, để hết mùi khói dầu trên người, sau đó chuẩn bị nghỉ ngơi, và thấp thỏm chờ mong ngày mai đi sòng bạc chơi.
Ngôn Mặc Bạch lôi kéo Tư Mộ về đến phòng, thì không kịp chờ đợi mà cởi quần áo trên người cô, cũng như trên người mình, bất chấp Tư Mộ giãy giụa, ôm cô đi vào phòng tắm.
"Này, Ngôn Mặc Bạch, buổi chiều chúng ta còn ph ải đi chơi nữa!" Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch ôm v ào trong bồn tắm, cô cả người cô nằm trong lòng anh.
Mới vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/532004/chuong-171-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.