Editor: Helen Thuong
Tiểu Trang vừa nghĩ đến hành động của cô, mình thì lại nhiều lần bị cô làm cho thấy cả người bối rối, chính mình kiêu ngạo ngây ngốc đưa thông minh xuống mức thấp nhất, không khỏi liền muốn cười.
“Anh không biết là không nên nhìn bề ngoài của người khác sao? Còn nữa, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, vật họp theo loài, những thứ này anh nên hiểu mới phải chứ? Bọn em là bốn chị em tốt của nhau, tính tình không khác nhau mấy, chỉ là cách thể hiện không giống nhau mà thôi.” Thanh Thần đưa tay nhẹ nhàng ôm chặt hông anh, đầu ở trong lòng anh cọ xát, nhắm mắt lại áp chế nội tâm khổ sở, hết sức ngọt ngào nói: “Thật ra thì chúng em đều tà ác giống nhau!”
“Thừa dịp bây giờ còn kịp, anh không chịu được thí còn có thể buông tay, chờ khi tất cả đã định, liền không cho trả lại hàng.” Thanh Thần nắm thật chặt vòng eo anh, khẽ cười nói.
Trong lòng mềm mại, bàn tay anh ôm chặt, hận không được khảm vào trong cơ thể mình, vừa cúi đầu, trong hơi thở tất cả đều là mùi thơm nước hoa của cô, trái tim bình tĩnh hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên có từng làn sóng kích động.
Lòng anh tràn đầy vui mừng ôm chặt lấy cô, cho phép cô ở trong lòng đùa giỡn, khóe môi anh ngọt ngào hỏi: “Làm thế nào là tà ác đây?”
Thanh Thần cũng chỉ thuận miệng đùa giỡn anh một chút thôi, nghĩ đến lúc anh bị chính mình chọc cho đỏ mặt, trông hết sức đáng yêu. Nhưng ngược lại bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531989/chuong-165-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.