Chương trước
Chương sau
Editor: Helen Thuong
Kết quả, Tư Mộ mới tự mình làm được một nữa chặng đường, liền bị Ngôn Mặc Bạch cưỡng chế đè xuống phía dưới. Hai cánh tay cô tê rần rồi.
Lúc này Tư Mộ mệt mỏi, sắp không chịu được nữa, nhưng vẫn cả gan lấy bàn tay mềm mại đẩy anh, giọng nói cũng mềm nhũn: “Đã bảo không cho phép anh động mà, em tự mình làm…..”
Ngôn Mặc Bạch có thể nhẫn nhịn cho cô sờ soạn khắp người hơn hai tiếng mà chưa có vào vấn đề chính đã là người có ý chí không bình thường rồi, quả đấm cũng vang lên răng rắc, hàm răng cắn nát, mới có thể nhịn được hai tiếng.
Mà bây giờ tiểu yêu tinh này lại còn nói tự mình…
Mặt Ngôn Mặc Bạch nhất thời dữ tợn đè lên cô, hung hăng vùi đầu cắn nơi mềm mại của cô, gầm nhẹ: “Tiểu yêu tinh, gia ngày mai không đi làm rồi, chỉ muốn làm cho em ba ngày không thể xuống giường được….”
Thân thể Tư Mộ mềm nhũn, không còn chút sức lực, nghe xong câu nói của anh mà hoàn toàn cứng lại, hai mắt nhắm lại, thật sự muốn cứ như vậy liền ngủ bất tỉnh thôi!
Ngày mai anh không đi làm, tối nay thêm sáng ngày mai, còn có tối mai, đây không phải là một ngày hai đêm thao luyện cô sao?
“Ai đau!” Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch bấm mạnh vào hông, cô đau hô lên tiếng. Giọng của cô còn chưa dứt, Ngôn Mặc Bạch nảy sinh ý xấu xa động một cái đi vào, gầm nhẹ: “Tập trung một chút! Hai mắt mở ra, nhìn gia phục vụ em thế nào, lát nữa em cứ như vậy phục vụ anh một lượt nhé!”
Tư Mộ bị đánh đến linh hồn thiếu chút nữa bay ra ngoài, với những suy nghĩ rời rạc: Em không có vũ khí giống như anh thì làm sao có thể phục vụ giống anh được đây?
Một buổi tối này, bạn nhỏ Ngôn Dự trằn trọc trở mình, không có cách nào yên giấc được.
Dưới ánh sáng màu cam mờ ảo, hai thân thể trần truồng quấn quít hòa làm một, các tư thế thay đổi liên tục, tiếng thở dốc, tiếng rên rĩ đứt quãng lay động ở trong phòng.
Một màn kiều diễm, lưu luyến không nghỉ, mãi cho đến khi ánh sáng mặt trời hiện ra, ánh bình minh sáng rõ.
Đợi đến khi trong phòng rốt cuộc trở về yên tĩnh, bạn nhỏ Ngôn Dự mới âm thầm mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đỏ bừng, mắt cũng hồng hồng, bộ dạng đặc biệt đáng yêu.
Hừ hừ hai tiếng, vẫn không thấy mẹ đến ôm mình.
Bình thường vào lúc này, không cần bé khóc gọi, mẹ cũng sẽ đến thay tả cho bé, sau đó đi pha sữa cho bé uống.
Nhưng hôm nay trong phòng yên tĩnh lạ thường.
Ngôn Dự thử khóc dò hai tiếng, đợi một chút, vẫn không thấy bóng dáng mẹ. Bé cố hết sức lật người nhìn xuyên qua nôi thấy trên giường lớn hai người đang nằm: ba và má, bạn nhỏ Ngôn Dự nhất thời tức giận.
Vì cái gì hai người ôm nhau thoải mái như vậy? Bé khóc cũng không có nghe được là sao? Ba mẹ không cần bé nữa ô ô ô….
Vì nghĩ như vậy, Ngôn Dự càng cảm thấy không thoải mái, cất tiếng khóc lớn.
Tư Mộ vừa mới bị Ngôn Mặc Bạch làm cho bất tỉnh, lúc này nghe được tiếng khóc vang đến, giật mình một cái lập tức từ trong ngực Ngôn Mặc Bạch chui ra, đảo mắt nhìn về phía nôi, nhìn thấy bảo bảo đặc biệt uất ức nhìn cô khóc.
Thân thể giống như bị nghiền nát, xương cốt toàn thân tựa như bị phá hủy, đau nhức không chịu nổi.
Tư Mộ rên một tiếng, tay run rẩy chống giường chuẩn bị lật người đi xuống.
Cơ thể vừa rời khỏi lồng ngực Ngôn Mặc Bạch, liền bị anh càu nhàu, bàn tay vươn ra ôm vợ yêu vào trong lồng ngực.
Sức của anh thật lớn nha, Tư Mộ bị anh vươn đến, cả người ngã vào lồng ngực anh, đụng vào lồng ngực rắn chắc, đau đến không thở nổi.
Một lúc mới nói được, yếu đuối trách móc: “Anh không thể dịu dàng một chút được sao? Làm chuyện kia không tiết chế, giày vò em thành như vậy? Đã thế cũng không biết nhẹ nhàng một chút sao? Anh cho ai cũng như anh mình đồng da sắt à?”
Dù cho Ngôn Mặc Bạch có là mình đồng da sắt, trải qua một đêm làm việc chân tay cũng mệt mỏi. Nhưng động tác của anh quả thật có hơi mạnh, ngực bị đụng phải cũng thấy đau!”
“Anh nhắm mắt lại, đưa tay vân vê đầu Tư Mộ, lẩm bẩm nói: “Ngoan đừng làm rộn, ngủ đi!”
“Buông em ra, em muốn đi đổi tả cho bảo bảo, còn pha sữa…” Tư Mộ từ trong ngực anh giùng giằng muốn đứng dậy.
Trong thời gian này, cô đã tập thành thói quen, đến giờ này một chút sẽ tỉnh lại, đổi tả cho bảo bảo, pha sữa ấm cho bé uống. Đứa bé cũng bị tập thành thói quen, đế giờ sẽ bị đói tỉnh, liền nghĩ đến ăn.
Có lẽ hôm nay đã đến giờ rồi, còn không thấy cô cho bé uống sữa… cho nên mới khóc lợi hại như vậy?
Truyền đến bên tai là tiếng khóc to hết mức, quả thật có chút ồn ào, dù Ngôn Mặc Bạch có ngủ mê man, nghe tiếng khóc như vậy, cũng không tự chủ được nhíu mày. Vì vậy liền buông tay lật người chui vào trong mền ngủ.
Cơ thể Tư Mộ có chút đau đớn, đi bộ cũng không vững. Run rẩy đi đến bên nôi, tay chống mép giường, Tư Mộ cúi đầu nhìn vào em bé bên trong khóc đến mắt và mũi cũng nhăn lại một nơi, dịu dàng cười, mới cúi người xuống bế bảo bảo lên.
“Bảo bảo, đừng khóc đều là lỗi của mẹ, quên đổi tả cho bảo bảo…. Bảo bảo đói bụng đúng không? Wow, mẹ hâm nóng lại sữa…. Ngoan, đừng khóc….” Tư Mộ ôm bảo bảo trong ngực, chịu đựng cơn đau đớn đổi tả cho bé, rồi hâm nóng sữa.
Bạn nhỏ Ngôn Dự cũng không phải là một chủ nhân khó phục vụ, bình thường chỉ cần lời nói dịu dàng của Tư Mộ, nhẹ nhàng dỗ dành, rung một cái, bé sẽ không khóc nữa.
Tư Mộ cũng không dám ôm bé trên tay quá lâu, vốn trên tay cũng không có hơi sức gì, thật sợ bé từ trên tay cô té xuống. Vì vậy chỉ có thể ôm bé để trên giường.
Bảo bảo uống xong sữa, lịch sự ưu nhã ngáp một cái, mắt híp lại ngủ tiếp.
Tư Mộ đặt bé lên trên giường để cho bé ngủ say, lúc này rốt cuộc cô mới bò lên giường nhắm mắt ngủ.
Cô vừa mới bò lên trên giường nằm xuống, sau lưng lập tức có người dính sát vào, Tư Mộ cho là anh lại bộc phát thú tính, bị dọa sợ đến run rẩy, cả người cứng ngắc. Không ngờ, anh chỉ đưa tay ôm chặt hông cô, kéo cô vào trong ngực anh mà thôi, cũng không có hành động bước tiếp theo.
Bên tai là tiếng hít thở đều đều của anh, Tư Mộ mới hô to một hơi, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ tiếp.
Ngôn Mặc Bạch nói hôm nay không đi làm, chủ yếu hù dọa cô mà thôi. Thật ra anh ngủ có hai tiếng, liền đứng dậy rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề đi làm.
Công việc ngày hôm qua vốn để lại rất nhiều vẫn chưa xong, hôm nay mà không đi làm đoán chừng ngày mai đi làm sẽ bị chôn trong đống tài liệu.
Tư Mộ cũng không ngủ được bao lâu, bảo bảo liền tỉnh dậy khóc, cô cũng rời giường không thể ngủ tiếp được.
Vốn ngủ không được, nhưng rời giường nhìn thấy trong phòng bày mấy bình hoa hồng xanh, những bông hoa thật xinh đẹp, không hiểu sao tâm tình cô thật tốt.
Ôm bảo bảo xuống giường, mặc dù quầng mắt bị thâm, nhưng trên mặt rạng rỡ, tinh thần thoải mái, một chút cũng không giống như là thức suốt đêm.
Tư Mộ ôm bé mới đi đến phòng khách, chỉ có một mình má Ngô. Bà đang cầm quyển sách ngồi ở trên ghế salon xem, Tư Mộ cảm thấy hứng thú đi tới: “Chào buổi sáng má Ngô! Má đang xem sách gì vậy ạ?”
Mặc dù má Ngô gần năm mươi tuổi rồi, nhưng phong độ vẫn còn, dung mạo đẹp đẽ, bề ngoài dịu dàng điềm tĩnh, nghĩ đến lúc trẻ nhất định là một mỹ nhân.
Má Ngô đứng đậy nhận lấy bảo bảo từ trong ngực Tư Mộ, liếc mắt cười nhìn cô, đặt sách trên khay trà nói: “Lần trước mua được một quyển sách nấu ăn trên mạng, hôm nay muốn lấy ra xem một chút, nghiên cứu một tí.” Ánh mắt của bà rất tinh, lúc đưa tay bế bảo bảo, nhìn thấy vết đỏ trên cố Tư Mộ, liền mím môi cười nói: “Nhìn xem một chút có món ăn nào có thể làm ta ứ huyết, tốt mấy cũng mua về cho thiếu phu nhân nếm thử một chút.”
Tư Mộ sửng sốt một lát, mới hiểu được ý tứ của bà. Mặt liền hồng giống như bông hoa hồng, dậm chân chạy về phòng bếp.
Ngôn gia đối đãi với má Ngô và quản gia Vương không giống như người làm, Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ cũng rất tôn kính hai người bọn họ. Tính khí Tư Mộ rất tốt, không làm dáng, má Ngô cũng đói tốt với Tư Mộ xuất phát từ nội tâm. Vì vậy khi nói chuyện cũng không có nhiều gò bó, thường xuyên cũng nói giỡn mấy câu.
Ngô Mụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Mộ đỏ bừng, liền không nhịn được cười, cũng không có cảm giác mình mới vừa nói câu có chút già mà không kính, ngược lại khi thấy Tư Mộ đi vào phòng bếp, cặp chân kia có chút không thoải mái.
Má Ngô ôm bảo bảo, trong lòng lại nói, nghĩ đến: Thiếu gia luôn không tiết chế như vậy, thường giày vò thiếu phu nhân thành như vậy; đại khái thể lực của thiếu phu nhân cũng không có vấn đề, nên muốn tìm phương pháp bồi bổ thân thể thiếu phú nhân.
Tư Mộ ở trong bếp kì kèo nửa ngày, mới bưng một chén cháo trắng nhỏ đi ra, lúc cúi đầu đi tới phòng khách mặt vẫn còn đỏ.
Má Ngô nhịn không được muốn cười: “Thiếu phu nhân, dáng vẻ này của cô mà để thiếu gia thấy, có thể cho rằng má Ngô khi dễ người nha? Lần đầu tiên làm cho cô xấu hổ thành ra như thế.”
Bạn nhỏ Ngôn Dự trong ngực má Ngô bị má Ngô chọc cho vui mằng, bây giờ nhìn bộ dáng mẹ cúi đầu ăn cháo, cảm giác rất có ý tứ nha, liền vỗ tay y y nha nha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Mộ nhìn bảo bảo một cái, chống lại ánh mắt trêu chọc của má Ngô, cũng chỉ có thể nở vài tiếng cười trừ.
“Cái người này xem thường bản thân quá, uống cháo trắng sao được? Không phải còn chút thức ăn sao?” Má Ngô nhìn Tư Mộ bưng một bát cháo trắng uống từng chút một liền cau mày.
“Con không đói lắm, ăn một ít tùy tiện là được.”
“Không đói bụng cũng phải ăn nhiều một chút nha, khó trách con gầy như vậy!” Má Ngô quan sát Tư Mộ một cái, thở dài nói: “Sớm ngày mai, tôi nấu canh cho cô, ngày ngày bồi bổ thân thể cho cô, nếu không thân thể của cô chỉ là cứng rắn, thiếu gia lại không biết tiết chế, cô sao có thể chịu nổi nha? Tốt nhất nên rèn luyện một chút, mỗi sáng sớm con nên chạy bộ xung quanh vườn hoa.”
Má Ngô nói một hồi, làm cho cái miệng nhỏ đang uống cháo của Tư mộ thiếu chút nữa sặc. Mà má ngô nói xong, còn đề nghị cô nên chạy bộ mỗi buổi sáng, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Tư Mộ.
Tư Mộ thiếu chút nữa cho má Ngô một lạy.
Quả nhiên là người không thể xem bề ngoài nha!
Nhìn bề ngoài má Ngô yên tĩnh, dịu dàng, nói ra được câu kia có quá chi là cường đại không? Thiếu chút nữa chỉnh cho nữ lưu manh Tư mộ mặt đỏ tía tai.
“Ngàn vận lần không cần bồi bổ, con sợ béo phì. Quá béo Ngôn Mặc Bạch sẽ không thích.” Tư Mộ bày tỏ phản đổi nhỏ như muỗi kêu nha.
“Thiếu gia mới không thích cái người nhỏ như que tăm chứ? Sờ nơi nào cũng là xương, đau tay vô cùng. Hơi đầy đặn một chút sờ mới có cảm giác nha!” Má Ngô một lần nữa dò xét trên người Tư Mộ một vòng.
Nếu không phải chén quá nhỏ, cô nhất định sẽ giấu mặt trong chén đi.
Thật là thẹn thùng nha!
Cô như bây giờ mà gầy như que tăm sao? Rõ ràng là đầy đặn cảm giác rất tốt nha?
Vóc dáng Tư mộ trước khi sinh con cũng rất khá, hơi gầy mà thôi, nhưng sau khi sinh em bé, có một chút thịt, trước ngực đầy đặn, vòng eo mềm mại, mông cũng vểnh lên rồi.
Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ Ngôn Mặc bạch đều ôm cô vào ngực, coi như không có vào thực chiến, cũng sẽ nóng người, liền sờ soạn toàn thân cao thấp của cô mới có thể ngủ.
Chẳng lẻ như vậy không phải là biểu hiện của hài lòng đến yêu thích không buông tay sao?
Một bên Tư Mộ nghe má Ngô than thở, tay cầm chén của Tư Mộ run lên, trong lòng cũng nói thầm chuyện như vậy buổi tối sẽ cùng Ngôn Mặc Bạch nói lại, không thể để cho má Ngô ngày ngày bồi bổ cho cô. Theo như phương pháp ồi bổ của má ngô không bồi bổ cho người phát phì mới là lạ!”
Buổi tối Ngôn Mặc Bạch về nhà tương đối sớm, nhưng vẫn là quá giờ ăn. Tư mộ liền gọi điện hỏi anh có về an cơm không, Ngôn Mặc Bạch nhìn mình chìm ngập trong đống tài liệu, thở dài nói: “Phải hơn hai giờ nữa mớ xong, mọi người ăn trước đi!”
“Vậy em bảo má Ngô để phần cơm lại cho anh được không?” Tư Mộ nghĩ hôm nay má Ngô mới nghiên cứu được một món ăn mới, ăn rất ngon, liền muốn Ngôn Mặc Bạch nếm thử một chút.
“Ừ.” Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến mùi vị thức ăn ở nhà, liền đồng ý. Dừng một chút, đột nhiên cười tà, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay mấy giờ em rời giường vậy?”
Tư Mộ vừa gọi điện thoại, vừa chơi đùa với bảo bảo trên sopha, cũng không chú ý đến tiếng cười tà ác của anh, nghe được câu hỏi của anh, liền thành thật trả lời: “Hình như chưa đến mười giờ. Có chuyện gì vậy anh?”
“Thế sao khong ngủ thêm chút nữa? Trên người còn đau không?’ Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến tối hôm qua, tâm liền nhảy cuồng loạn. Cô ba lần bốn lượt hôn mê lại bị anh làm tỉnh, có lẽ là quá mệt mỏi đi chứ? Nghĩ đến lại ho nhẹ hai tiếng, rõ ràng cố gắng trong đầu hình ảnh triền miên kia lại bay phất phới trong đầu, dịu dàng hỏi cô.
“Bảo bảo tỉnh, ồn ào em không ngủ được, nên rời giường thôi!” Tư Mộ nhìn bảo bảo chơi đồ chơi, chú ý xem bảo bảo có nhét thứ gì vào miệng không. Cho nên lực chú ý của cô đặt toàn bộ trên người bảo bảo, cũng không có suy nghĩ nhiều đến lời nói của Ngôn Mặc Bạch.
Ngôn Mặc Bạch vừa nghe đến do tên nhóc kia gây ồn ào không để cho vợ yêu nghỉ ngơi, nhất thời trong lòng không vui.
“Để cho má Ngô trông cho, em đi ngủ đi!” Ngôn Mặc Bạch lập tức chuyển sang giọng bá đạo cường thế.
Lúc này Tư Mộ mới chú ý một chút, nghe được giọng điệu này của anh, thì biết rõ anh lại muốn nổi đóa, lè lưỡi một cái, nói: “Em hiện tại không ngủ được, buổi tối ngủ tiếp!”
Ngôn Mặc Bạch dừng một chút, nói: “Ngủ ngay bây giờ, chờ anh về sẽ gọi em dậy ăn cơm.”
“Tại sao?”
“Em cùng ăn với anh!”
Tư Mộ buồn cười, nhẹ nhàng nói: “Được, chờ anh về!”
Ngôn Mặc Bạch có lúc chính là như vậy vô lý bá đạo, nhưng Tư Mộ cảm thấy anh như vậy, chó chút đáng yêu.
Sau khi cúp điện thoại, Tư Mộ cũng không nghe lời Ngôn Mặc Bạch lên lầu ngủ, mà tiếp tục chơi đùa với bảo bảo.
Buổi tối, lúc Ngôn Mặc Bạch xong việc trở về, ông cụ đang chơi với bảo bảo, Tư mộ đang đọc sách trên ghế sopha.
Ngôn Mặc Bạch cởi áo khoách, đi đến bên sopha, nhìn Tư Mộ nhướng mày hỏi: “Có nghe lời đi ngủ hay không vậy?”
Tư mộ sững sờ nhìn anh, sau đó nở nụ cười gật đầu một cái.
“Ừ, mau dậy ăn cơm.” Bộ dáng cô biết điều như vậy, Ngôn Mặc Bạch yêu cực kỳ, tay lại vò trên đầu cô mấy cái, phân phó má Ngô hâm nóng đò ăn liền lôi kéo cô.
Ông cụ cười liếc nhìn con trai và con dâu của mình, tiếp tục chơi đùa với cháu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.