Tư Mộ bình tĩnh nhìnánh mắt đen bóng của Ngôn Mặc Bạch, trong mắt sáng rực giống như vì saorực rỡ trong đêm tối, mà trong sự rực rỡ lãnh tuấn lỗi lạc đó, anh nhìncô cười dịu dàng, nụ cười đó như thắp sáng mọi ngõ ngách trong tâm hồncô.
”Quả thật em muốn cùng anh đến công ty......” Tư Mộ mímmôi, nở một nụ cười dịu dàng, khóe môi lúm đồng tiền nhỏ, có ba phầnngọt ngào, ba phần đáng yêu, và bốn phần quyến rũ, làm Ngôn Mặc Bạch vôcùng say mê.
Hai người thâm tình nhìn nhau, hận không thể tại chỗ ôm hôn nhau, Lệ Hỏa đang lái xe ở phía trước toàn thân nổi da gà, Cậuta ho khan một tiếng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hổi: “Lão đại, vậy...... Chúng ta đi đâu?”
Lệ Hỏa càng ngày càng không chịu nổitình cảm buồn nôn của Lão đại nhà mình, không quan tâm đến sự hiện hữucủa cậu, có thể nghĩ đến tâm tình của thiếu nam ngây thơ còn độc thânchưa có mối tình đâu hay không?
Nhưng mà những lời này cậu khôngdám nói trước mặt Lão đại, cũng chỉ dám oán thầm một phen, nhưng tại sao đang oán thầm lại cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, tâm run rẩy sợ hãi,đây là chuyện gì đây?
Ngôn Mặc Bạchnào có đặt tâm tư ở trênngười Lệ Hỏa đang làm kì đà, lòng và tầm mắt đều đặt trên người Tư Mộxinh đẹp ngọt ngào, cười nhẹ: “Nhưng ở công ty anh có rất nhiều chuyệnphải làm, không có thời gian chơi cùng em.”
Lệ Hỏa đổ mồi hôi,lại một lần nữa bị coi như không tồn tại rồi. May mà Lão đại còn biết ởcông ty có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531963/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.