“Ngày hôm đó nhìn biểu hiện khi anh ta nhìn chúng ta, giống như thật sự quen biết chúng ta vậy, nhưng mà mình nhớ rõ chúng ta chưa từng đi nước Mỹ... Chẳng lẽ anh ta nhớ lầm, hay là ở nước Pháp đã từng gặp qua chúng ta? Nhưng anh ta lại nói ở sòng bạc... Cũng thật là kỳ lạ, nếu không chúng ta gọi điện hỏi Diêu Dao và Thanh Thần đi?” Sở Kỳ suy nghĩ một phen, sau đó đề nghị hỏi hai vị chị em còn lại.
“Được! Vậy cậu gọi cho Diêu Dao, mình gọi cho Thanh Thần.” Tư Mộ nói xong liền cúp điện thoại.
Theo như lời nói vừa rồi của người đàn ông kia, hình như là anh ta muốn tìm Thanh Thần, nói không chừng Thanh Thần có thể nhớ rõ.
Khi điện thoại Tư Mộ gọi cho Thanh Thần được thông, cô ấy đang bận điều chế dược phẩm.
“Thanh Thần, cậu đang bận sao?” Tư Mộ hỏi.
“Ừ, không phải rất bận, làm sao vậy?” Một tay Thanh Thần nắm điện thoại, ánh mắt nhìn số liệu hiển thị trên thiết bị thí nghiệm.
“Là như vầy, hôm nay mình chạm mặt một người ngoại quốc, anh ta nói anh ta biết chúng ta, hơn nữa còn nói là quen biết ở sòng bạc Las Vegas, còn nói lúc đó bốn người chúng ta cùng đi du lịch, cậu có nhớ hay không có chuyện này?” Tư Mộ hỏi.
Bàn tay cầm di động của Thanh Thần run một phen, dừng một lát mới chần chừ nói: “Hình như chưa từng đi?”
“Nhưng người kia anh ta nói anh ta tìm cậu... ” Tư Mộ nghe ra giọng nói của Thanh Thần có hơi khác thường, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531954/chuong-149-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.