Thời gian chầm chậm trôi qua, mỗi ngày lúc nhàm chán Tư Mộ sẽ cầm điên thoại chơi, thường sẽ vô tình mở tin nhắn kia ra xem, hình như đã xem qua rất nhiều lần, mỗi lần đều có cảm giác buồn lòng.
Càng xem càng hiếu kỳ, người phụ nữ mà Ngôn Mặc Bạch ôm là ai, nhìn như thế nào?
Nhưng Ngôn Mặc Bạch mất trí nhớ, không nhớ rõ, hơn nữa nếu như anh nhớ thì anh cũng sẽ không nói với cô.
Tư Mộ nghĩ tới Dư Hinh, tấm hình này là do cô ta gửi, khẳng định là cô ta biết cô gái trong hình là ai.
Nhưng mà ngày đó Ngôn Mặc Bạch nói muốn giết cô ta. Ngôn Mặc Bạch nói là làm, nếu như anh đã ra lệnh thì khẳng định thuộc hạ của anh sẽ làm theo.
Tư Mộ cầm điện thoại di động suy nghĩ một chút, kiểm tra số ngày đó nhắn tin, sau đó gọi. Đầu dây bên kia vang lên giọng nhân viên thông báo tắt máy.
Tắt máy?
Thật sự đã bị Ngôn Mặc Bạch bí mật tiêu diệt sao?
Ngày đó trong bệnh viện thấy cô ta đi cùng Diệp Nham, hơn nữa cô ta đã sinh con, nếu như cô ta chết vậy đứa bé kia phải làm sao? Hoặc là Diệp Nham phải làm sao? Anh ta có bị Ngôn Mặc Bạch tiêu diệt không?
Đầu óc Tư Mộ hỗn loạn, thật ra thì cô muốn gọi điện thoại cho Diệp Nham, nhưng suy nghĩ lại vẫn không nên, nếu như Ngôn Mặc Bạch đã tỏ thái độ minh bạch như vậy thì cô cần gì phải lôi chuyện cũ ra chứ? Hơn nữa đã có chồng còn liên lạc với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531944/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.