Khi Tư Mộ và Cố Khuynh đi vào trông thấy Ngôn Mặc Bạch dìu Ngôn Diệu Thiên nằm lại giường, dưới giường đầy mảnh thủy tinh.
Vừa rồi Ngôn Diệu Thiên tỉnh lại, cảm thấy khô miệng muốn uống nước, trong phòng không có người, hơn nữa người từ trước đến nay luôn mạnh mẽ làm sao có thể rung chuông gọi y tá đến giúp?
Trên tủ đầu giường có chén nước, bên cạnh cũng có máy đun nước.
Từ từ xuống giường, với tay lấy cái ly, vừa định cầm lên, phát hiện tay mình không có chút sức lực, kết quả cốc rơi xuống đất, "Choang" Một tiếng chia năm xẻ bảy.
Ngôn Diệu Thiên ngẩn người, nhìn chằm chằm tay mình, thái độ rất phức tạp.
Ngôn Mặc Bạch nghe thấy tiếng vang xông vào, nhìn thấy Ngôn Diệu Thiên đang định xoay người xuống giường dọn dẹp miểng thủy tinh.
Ông không muốn con trai và con dâu của mình nhìn thấy, càng không muốn bác sĩ y tá nhìn thấy, người mạnh không cần ánh mắt đồng tình, nếu họ nhìn thấy sẽ làm lòng tự tôn và sự kiêu ngạo của ông.
Ông vẫn mạnh mẽ không ai đánh bại, cho nên phải che giấu sự yếu đuối.
"Cha, gọi y tá vào dọn dẹp đi!" Ngôn Mặc Bạch chạy đến bên cạnh ông, cưỡng chế dìu ông lên giường.
Động tác Ngôn Diệu Thiên cứng ngắc, bị con trai dìu thái độ của ông rất rất quái dị.
Càng không muốn con mình trông thấy, nhưng lần nào cũng bị nhìn thấy.
"Cha muốn uống nước? Con rót cho cha." Tư Mộ đi vào thấy miểng thủy tinh, tự trách không thôi. Hai vợ chồng họ ở lại qua đêm để chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531928/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.