Nhìn cô đỏ mặt nói năng lộn xộn, đột nhiên Ngôn Mặc Bạch ôm cô cười khẽ một tiếng: "Đợi lát nữa anh sẽ giúp em xoa hai cái, em sẽ thấy thoải mái hơn."
Thật ra thì nhìn dáng vẻ này của cô, anh đã sớm đoán ra cô muốn nói gì rồi. Cô luôn luôn không giấu được chuyện gì, trong lòng nghĩ gì cũng hiện rõ lên mặt, anh vừa nhìn là biết ngay.
Anh làm bộ như không biết, chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi, làm cô thả lỏng. Anh nhìn cô đến khi cô đỏ mặt.
Tư Mộ hận không có cái hang để chui vào, mắc cỡ chết người mà!
Thanh Thần, Sở Kỳ và Vưu Ưu thấy hiện trường trở lại bình thường, thì chạy về phía xe của Tư Mộ. Diêu Dao ngồi trên xư vừa lo lắng cho Tư Mộ vừa lo lắng cho Tiểu Cửu. Giờ phút này nhìn thấy không còn nguy hiểm, lập tức xuống xe.
"Mộ Mộ, cậu sao rồi? Không có chuyện gì chứ?"
Mấy chị em ở trên xe vẫn mở to mắt nhìn Tư Mộ, lúc nguy hiểm Ngôn Mặc Bạch vẫn ôm cô tìm chỗ trốn, một lát lại lăn lộn và vân vân, chỉ sợ hơi không cẩn thận hoặc động tác mạnh là có thể đụng đến bụng. Đứa bé này có không dễ chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn và và vân vân. Cho nên mấy người vừa thấy không còn nguy hiểm, lập tức nhảy xuống xe chạy đến chỗ Tư Mộ.
Tư Mộ chui đầu ra khỏi ngực Ngôn Mặc Bạch, cười với mấy người chị em, khoát tay, nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì!"
Mới vừa nhìn động tác giống như rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531910/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.