Ngôn Mặc Bạch ngẩn người, sợ rằng mình nghe lầm, cười chúm chím hỏi lại lần nữa, Tư Mộ gật đầu cười nói: “Em muốn ăn cháo anh nấu, em chưa từng ăn cơm do anh nấu! Lần trước anh xào rau bị cháy, không ăn được, vậy lần này đơn giản một chút, nấu cháo đi!”
Tư Mộ nghịch ngợm trừng mắt nhìn anh: “Đừng nói với em, đường đường là một công tử họ Ngôn mà ngay cả cháo cũng không biết nấu?”
Ngôn Mặc Bạch cưng chiều nhìn cô, bàn tay nắm chặt tay cô: “Được, nếu như em không ghét bản thiếu gia sẽ đáp ứng em. Đến lúc đó không thể nuốt được em cũng đừng trách anh!”
Tư Mộ nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Nếu như thật sự không thể nuốt vậy thì phải chịu đựng. Nếu vẫn không thể ăn vậy thì cố gắng nhịn cho đến khi ăn được mới thôi. Không thể phụ lòng chăm sóc của chồng.”
Tư Mộ nói hết sức phóng khoáng, hoàn toàn quên mất điều khoản trách nhiệm của người làm vợ trong hợp đồng mà cô ký trước khi kết hôn.
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, hoàn toàn không để ý bản thân bị cô biến thành một phục vụ, chỉ cần cô có thể cười rực rỡ là tốt rồi.
Hai người đến quầy rượu Thu Ý mượn phòng bếp.
Quán rượu Thu Ý kinh doanh đồ ăn Trung Quốc cùng nhà hàng Tây nên có phòng bếp riêng.
Ngôn Mặc Bạch mượn phòng bếp của nhà hàng Tây bởi vì chỗ đó tương đối sạch sẽ, không có nhiều khói dầu.
Bây giờ đang là giờ cao điểm ăn cơm, Ngôn Mặc Bạch đi vào yêu cầu tất cả mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531902/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.