Ngôn Mặc Bạch không hiểu ánh mắt của Thư Mộ, dùng giọng điệu không thểcãi lại nói: "Em phải ăn!", Tư Mộ sững sờ một chút, nói: "Em không muốnăn cháo, em thích ăn đồ nướng!"
"Em nghe lời một chút." Ngôn Mặc Bạch nhìn chung quanh, cau mày dỗ dànhcô. Nhưng Tư Mộ nhìn dáng vẻ ghét bỏ của anh, sau đó cảm thấy anh nóichuyện hung dữ, cảnh cáo cô đừng làm loạn.
"Nhưng em thích ăn đồ nướng, ăn cháo không vô ... ..." Tư Mộ hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng của mình dịu dàng một chút.
"Vậy em đừng hòng ăn đồ nướng!"
"Em không ăn!"
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nói: "Cháo, nhất định phải ăn hết!"
Tư Mộ tức giận nhìn anh chằm chằm, sao người này lại đáng ghét như vậy chứ?
Cô ăn cái gì cũng muốn quản, không cho cô một chút tự do nào?
Cô không muốn ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo chút nào, cô chỉ muốn ăn đồ nướng thôi!
Rõ ràng là cô đề nghị đi ăn đồ nướng, cô còn chỉ nhiều món ăn ngon nhưvậy, cô thích nhất là nướng cá sống, kết quả người này lại nói muốn côăn cháo thịt băm trứng bắc thảo?
Được rồi, vậy thì ăn cháo cho xong, rồi sẽ ăn đồ nướng. Dù sao ăn nhiều một chút cũng được, bình thường đều là ăn để chống đói.
Tư Mộ nháy mắt với chủ tiệm cháo, có thể bớt lại một chút cháo không?Tôi muốn chừa bụng đi ăn đồ nướng nữa! Một bát cháo mấy đồng tiền có thể ăn no rồi, mà ăn đồ nướng mấy đồng tiền thì chỉ đủ nhét kẽ răng, ngườianh em chứ thế mà làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531896/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.