Chương trước
Chương sau
Lúc này Diệp Nham cùng với đám người mở một bàn uống rượi ở đại sảnh.
Quán bar này không giống như những quán bar khác ồn ào như vậy, nhưng hôm nay là chủ nhật, buổi tối đông người lạ thường.
Cùng anh uống rượi chính là người đứng đầu hắc đạo ở thành phố A, cũng là sau khi tiếp xúc với Dư Hinh mới biết được.
Buổi tối mấy ngày hôm trước, Thanh bang cùng Đường Môn bị diệt, anh liền đoạn tuyệt lui tới với Dư Hinh. Trước đã đã cùng làm quen với mấy người này, cho nên mặc dù không có quan hệ với Thanh Bang, anh cũng có thể cùng những người bọn họ lôi kéo làm quen.
Ngọn đèn tối trong quán bar, càng thầm mờ ảo vài phần. Mượn ánh sáng ngọn đèn chiếu tới, anh ta thấy lối vào đại sảnh có mấy bé gái, chen lấn ở phía sau là một bóng dáng làm cho tay anh đang cầm ly rượi phải khựng lại.
Là cô ấy?
Vi sao cô ấy lại tới đây?
Kêu hô một tiếng với người bên cạnh, bước nhanh tới.
"Mộ Mộ, vì sao em lại tới đây?" Anh ta kéo cánh tay Tư Mộ, giọng nói mang một chút run rẩy. Một tháng không gặp, ánh sáng mờ ảo, diện mạo cô gái vẫn trong suốt như cũ, giữa trán lại còn quyến rũ mà anh chưa từng thấy qua, ngọn đèn mờ ảo chiếu tới, càng thêm xinh đẹp làm cho tâm anh xao động.
Bảo bối của anh, anh rất nhớ em!
Toàn thân máu dịch sôi trào hừng hực kéo Tư Mộ đi, mỗi một tế bào lúc này đều kêu gào nhớ thương cô.
Hiện tai anh đã có năng lực cứu 'Lăng Vũ', em có bằng lòng trở về bên cạnh anh không?
Tân sâu trong đáy lòng của Diệp Nham không ngừng suy nghĩ yêu thương cô gái trước mặt, trong mắt vô số cảm xúc đan xen với nhau, tất cả nói lên thâm tình yêu cô say đắm.
Tư Mộ vốn đi cùng với bọn người Sở Kỳ, vui mừng hớn hở đi vào đại sảnh cùng những người khác họp lại xem náo nhiệt.
Tối nay là chủ nhật, quán bar trước giờ có vẻ yên tĩnh nhưng đêm nay lại có rất nhiều người, Tư Mộ đang nhìn xung quanh xem có người quen biết hay không, đột nhiên cánh tay bị nắm lấy một cách mạnh mẽ, đau đớn làm cô hoảng sợ đến nhăn răng.
Quán bar nhiều người cũng hỗ tạp, chuyện đùa giỡn này lúc trước cũng có xảy ra, huống hồ chi hôm trước Tư Mộ bị người khác phi lễ làm cho kinh sợ, đột nhiên bị người khác nắm lấy cánh tay, phản ứng muốn kêu la. Bất quá nghĩ đến đây là địa bàn của Ngôn Mặc Bạch, Tiểu Cửu vẫn đi ở phía sau, cô liền không cảm thấy sợ hãi rồi. Vì thế tăng thêm can đảm quay đầu chuẩn bị mắng, và chạm ánh mắt chính là gương mặt tuấn tú của một người mà mình đã từng yêu sâu đậm.
Quán bar tiếng nhạc đong đưa, giọng nói nhỏ cũng bị chìm ngập mất. Giọng nói Diệp Nham không lớn, Tư Mộ dựa lại gần mới miễn cưỡng nghe được những gì anh nói.
Tư Mộ chỉ cảm thấy trên tay vô cùng đau đớn, lớn giọng nói: "Diệp Nham, anh làm gì vậy? Buông ra!"
Diệp Nham bướng bĩnh nắm tay tay cô không buông, hơn nữa lại còn kéo cô vào cạnh bên mình: "Mộ Mộ, nơi này quá loạn rồi, Vì sao em lại tới đây?" Hơi nhíu lại ở giữa trán, vẽ mặc biểu tình không đồng ý.
Sở Kỳ cùng các bạn đi phía trước, từ đầu không chú ý chuyện tình phía sau. Tư Mộ vội vã theo sau, liền nghiêm mặt nói: "Tôi tới hay không mắc mớ gì đến anh? Tôi với anh đã là chuyện cũ, hiện tại nữa xu quan hệ cũng không có, anh có tư cách gì quản tôi? Anh buông ra!"
Tại đây là quán bar, nhìn thấy Diệp Nham, còn bị anh ta nài ép lôi kéo, chất vấn cô vì sao lại đến nơi đây, Tư Mộ cảm thấy vết sẹo trong lòng đã quên mất đột nhiên kéo tới đau đớn, nhìn Diệp Nham lạnh lùng muốn cười.
Diệp Nham trầm mặt xuống, môi gắt gao nhếch lên, đáy mắt đau thương, nhưng mà tay vẫn cầm lấy tay Tư Mộ không buông lỏng một chút nào.
Tư Mộ thấy bọn Sở Kỳ đi đến bên bàn ngồi xuống, nhớ lại chờ một lúc đi tìm các cô, trước bỏ người đàn ông này ra quan trọng hơn.
Tiểu Cửu đi theo ở phía sau, nếu anh ta thấy mình cùng Diệp Nham ở đây sẽ hiểu lầm, sau đó báo cáo cho Ngôn Mực Bạch, cô không cần nghĩ cũng biết, khẳng định chính mình đã tạo nghiệt rồi.
"Diệp Nham, anh buông tay ra! Tới cùng là anh muốn như thế nào?" Tiếng nhạc quán bar đột nhiên lớn lên, cơ hồ Tư Mộ cố la hét lớn tiếng, lại khiến cho giọng nói của mình bị tiếng nhạc áp đi mất.
Nhưng mà Diệp NHam lại không chịu buông tay, kéo Tư Mộ sang một bên.
Tư Mộ dù sao cũng là con gái, sức lực đều không lại anh ta. Từ chối vài lần, nhưng mà cũng bị anh ta kéo đi.
Tư Mộ quay đầu nhìn về phía bọn Sở Kì, mấy cái cô này, cứ thế đùa giỡn với các soái ca, đến cô không cùng qua cũng không biết. Nhìn lại Tiểu Cửu ở phía sau, đã thấy anh đứng ở chỗ xa gọi điện thoại.
Khoảng cách xa như vậy, nếu Tư Mộ la hét đến rách yết hầu, anh ấy cũng không nghe được.
Vì thế ánh mắt liếc nhìn qua đi! Trong lòng cầu nguyện: Ngôn Mặc Bạch anh tới nhanh đi, em thực sự không phải là tự nguyện cùng bạn trai trước níu kéo, là do thủ hạ của anh không hoàn thành trách nhiêm!
Tiểu Cửu cúp điện thoại, chỉ nhìn thấy Tư Mộ cùng với ánh mắt đầy lửa giận ngoái đầu nhìn lại. Anh giật thót mình, lập tức chạy theo.
Nghĩ thầm, rằng phá hủy, nếu chị dâu lại bị phi lễ mà nói, bản thân mình không bị đại ca phanh thây mới lại! Nhớ lại mới vừa rồi nhận được điện thoại của đại ca nói chị dâu bị bạn trai trước lôi kéo, bên kia đột nhiên truyền đến âm thanh lạnh lẽ thiếu chút nữa làm cho tay anh đang cầm điện thoại đông cứng lại rồi!
Anh nhất định phải chạy đến đem phiền toái này loại bỏ trước khi lão đại đến, nếu không để cho lão đại đến làm anh hùng cứu mỹ nhân mà nói, đoán chừng không chỉ đem cái tên bạn trai trước chán ghét đánh không ngừng một trận rồi.
Tiểu Cửu cắn răng trừng mắt nhìn Diệp NHam, hừ lạnh, thật là đánh không sợ, lần trước bị đánh còn chưa đủ, cư nhiên còn dám tới lôi kéo.
Ôm ấp hy vọng một lần nữa đánh Diệp Nham cho vào bệnh viện, hơn nữa còn nghĩ cách muốn đánh anh ta gẫy mấy cây xương sườn, Tiểu Cửu chạy nhanh theo
Tư Mộ bị Diệp NHam kéo đến cuối hành lang, vừa lúc phòng bên cạnh không có ai, Diệp Nham lôi Tư Mộ vào rồi liền đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, làm ánh sáng bên ngoài cùng tiếng nhạc ồn ào bị chắn ở ngoài cửa. Bên trong phòng không có mở đèn, một mảnh tối đen, yên ắng có thể nghe thấy được tiếng thở dốc nặng nề.
Tư Mộ thấy cửa đóng lại, bên trong tối đen không thấy được cái gì, trong lòng dâng lên một trận phẫn nộ cùng chút sợ hãi. Cho nên lúc nói chuyện bên trong giọng nói có chút run rẩy.
"Diệp Nham, anh kéo tôi đến nơi này làm gì?"
Tư Mộ biết Tiểu Cửu thấy cô bị Diệp Nham lôi đi, cũng dám khẳng định không tới hai phút, Tiểu Cửu nhất định sẽ tìm được cô. Nhưng mà hiện tại cô nam quả nữ bị nhốt trong một căn phòng tối đen, để cho Ngôn Mặc Bạch biết, đoán chừng ai ta sẽ phát hỏa rồi.
Hôm nay Diệp Nham có chút gì đó không giống. Trước kia lúc cùng với anh ta kết giao, anh ta chưa từng có đối đãi mãnh liệt với cô như vậy, đừng nói là lôi kéo, đến nỗi lúc hai người giận nhau, cũng không cho Tư Mộ hét lên quá một câu.
Tư Mộ có chút sợ hãi.
Trong bóng tối, tay Diệp Nham đang lần mò khuôn mặt người bên cạnh, bàn tay to lớn dán lên khuôn mặt cô, giọng nói ôn nhu khàn khàn giống như lúc yêu nhau: "Mộ Mộ, em trở lại bên cạnh anh có được hay không? Anh rất nhớ em - "
Anh ta đứng ở trước mặt Tư Mộ, lúc nói chuyện thật sự rất gần, hơi thở nóng bỏng phà vào đầu Tư Mộ, nhưng mà hiện tại Tư Mộ lại cảm thấy tâm tình lạnh rét.
Chung quanh yên tĩnh làm cho cô tỉnh táo trở lại, lạnh lùng trong bóng tối nhìn người trước mặt, khóe miệng lẳng lặng nổi lên nụ cười chế nhạo: "Diệp Nham, đầu óc anh có vấn đề sao? Trở về bên anh anh? Anh có tư cách gì muốn tôi trở về bên cạnh anh?"
Có tư cách gì ...
Thân thể Diệp Nham cứng đờ, tay dán trên mặt cô nắm thành quyền.
Đúng vậy, quả thật do bản thân mình có lỗi với cô, nhưng mà mình cũng là vì cô! Sợ cô đi theo mình chịu khổ, sợ bản thân không thể cho cô một bến cảng vô ưu vô lo, sợ chính mình không thể cho cô cuộc sống an nhàn..... cho nên mới mượn Dư Hinh làm cho bản thân mình mạnh mẽ.
Bảo bối, những đều này đều là vì em, em có biết không?
"Anh yêu em. Mộ Mộ, trở lại bên cạnh anh có được hay không? Hiện tại, anh có năng lực cứu 'Lăng Vũ', anh có năng lực làm cho em có thể tiếp tục là một thiên kim giàu có có được cuộc sống an nhàn..." Diệp Nham thì thầm bên tai Tư Mộ, giọng nói như cầu xin, từng chút đánh vào tâm của Tư MỘ.
"Tôi đã lập gia đình! Diệp Nham, anh đừng có như vậy chư. Trước tôi đã nói, chúng ta đã chia tay, không có một chút quan hệ nào, hiện tại tôi là vợ của Ngôn Mặc Bạch, là vợ của người thừa kế YT Quốc Tế duy nhất, anh hiểu không? Vì cái gì tôi phải đến bên cạnh anh?" Tư Mộ bị anh làm loạn một trận, nhừng lời này gần như là hét lên, đến nước mắt cũng trào ra.
Có chuyện gì so với chuyện một người đàn ông phản bội lại quay lại nói "ANh yêu em, trở về bên cạnh anh đi." càng buồn cười hơn không? MÀ người đàn ông này lại còn làm một bộ dáng cực kỳ đáng thương cho mình xem, nói cái gì làm hết tất cả nhừng gì mà mình mong muốn. Diệp Nham anh thật sự biết tôi muốn có được cuộc sống như thế nào sao?
Đáy lòng Tư Mộ vô cùng đau khổ!
ANh yêu em - - ba chữ này trước đây được người đàn ông này nói đến thối nát, cô nghe hoài không chán, cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Nhưng mà qua một tháng sau từ trong miệng anh ta nói ra ba chữ này, thậm chí so với quá khứ càng thêm thâm tình, những cô chỉ cảm thấy lạnh lùng chán ghét.
"Em lập tức đi ly hôn với anh ta, anh có thể cho em cuộc sống mà em mong muốn." Diệp NHam gắt gao ôm Tư Mộ, miệng vội vàng muốn tìm môi Tư Mộ, Tư Mộ một bên vùng vẫy một bên tránh đi.
Lúc này, cử bị một cước đá văng, âm thanh to lớn làm cho hai người bên tring giật nãy mình.
Lúc Tiểu Cửu cúp điện thoại muốn đuổi theo, đột nhiên Diêu Dao xuất hiện cuốn lấy, anh không dễ dàng mới buông cô ra được, đuổi theo đã không nhìn thấy bóng dáng Diệp Nham và Tư Mộ rồi.
Tâm trầm xuống, nếu chị dâu có chuyện không hay xảy ra, đoán chừng mọi người ở đây sẽ gặp tai ương rồi.
Đại khái có thể đoán được Tư Mộ bị kéo vào bên trong phòng rồi, nhưng mà hai bên hành lang có vài gian phòng, anh tìm mỗi gian, cuối cùng sau một lúc tìm kiếm mới tìm được gian phòng của bọn họ.
Lúc một cước đá văng cánh cửa, mượn ánh sáng từ bên ngoài, chiếu vào mắt là hình ảnh người bên trong phòng ôm ấp cùng một chỗ, đã biết cửa bị người khác dẫm đạp đi vào, làm cho bọn họ đều dừng động tác.
Tiểu Cửu kinh ngạc nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy Diệp Nham ôm chị dâu mình, đáy mắt anh ta quét qua một tia lạnh băng.
Tư Mộ nhìn người ngoài cửa, thừa lúc Diệp Nham không kịp phản ứng, lập tức né tránh, nghiêng người chạy về phía cánh cửa.
"Chị dâu, chị ở cửa chờ tôi. Lão Đại lập tức tới ngay." Giờ phút này giọng nói của Tiểu Cửu không còn khách khí như trước, lạnh lùng giống như Ngôn Mặc Bạch.
Lúc này, nghe thấy phía sau truyền tới một giọng nói lạnh lẽo, "Em ở trong này làm gì?"
Thân thể Tư Mộ cứng đờ, chân đều đã mềm nhũn ra thiếu chút nữa đứng không nổi.
Ngôn Mặc Bạch.....Anh đã đến đây.... .......
Chưa kịp xoay người lại, anh đã đi đến phía sau.
Ngôn Mặc BẠch đến bên cạnh người Tư Mộ, ánh mắt nhìn lướt qua người bên trong phòng, lại cúi đầu nhìn thấy tay Tư Mộ chặn ở cánh cửa, anh không nói hai lời, liền kéo Tư Mộ vào ngực mình.
"Khó trách lại muốn tới đây chơi, hóa ra muốn gặp tình nhân cũ!"
Tư Mộ bị anh mạnh mẽ kéo vào trong ngực, đập vào lồng ngực cứng rắn của anh. Tay anh nắm cằm của cô, ánh mắt thâm sâu chống lại cô, Tư Mộ nhìn thấy trong đôi mắt đen sâu thẫm của anh, thấy được khuôn mặt trắng xanh của mình đang lo sợ.
"Em không có..." Không lý do, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cái ánh mắt lạnh lùng nhìn thấy tận đáy lòng của Ngôn Mặc Bạch làm cô lạnh cả người, lời nói của anh, càng làm cho trong lòng của cô càng thêm đau khổ.
"Không? Vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra?"
"Em..." Cổ họng Tư Mộ nghẹn ngào, anh lại không tin tưởng còn chất vấn cô, cô không biết giải thích như thế nào, dường như tất cả giải thích chỉ là uổng công.
Tâm từ từ lắng xuống, từng chút làm lạnh cả người.
"Trở về từ từ sẽ thu thập em!" Ngôn Mặc Bạch nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của Tư Mộ, lực có chút mạnh, làm cho cô cảm thấy đau đến nhíu mày, lại mạnh mẽ cố chịu không lên tiếng.
"Tiểu Cửu, nơi này giao lại cho cậu xử lý." Nói xong những lời này, Ngôn MẶc Bạch nắm thắt lưng Tư Mộ xoay người rời đi.
Tay chân Tư Mộ mềm nhũn ra, trong đầu trống rỗng, cứ thế vô tri vô giác bị anh ấy kéo đi.
Toàn bộ mọi chuyện bên trong cánh cửa về sau, cô không có sức ngăn cản!
Nhắm mắt lại, tùy ý để anh mang mình đi. Mỗi bước đi, tâm liền đau thêm một phần.
Sở Kỳ sau khi chơi đùa rất lâu mà không thấy Tư Mộ đâu, Diêu Dao vừa mới bị Tiểu Cửu thoát khỏi, cũng đi chung quanh tìm người.
Lúc này nhìn thấy Tư Mộ bị Ngôn Mặc BẠch kéo ra ngoài, đều làm cho kinh sợ, vây quanh hỏi: "Mộ Mộ, vừa rồi cậu đi đâu vậy? Không có chuyện gì chứ?"
Bước chân của Ngôn Mặc Bạch không dừng lại, kéo Tư Mộ rời đi tới cửa, người phía sau không biết rõ mọi chuyện, đưa mắt nhìn nhau. Lúc đuổi theo đi ra, chỉ nhìn thấy Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch nhét vào trong xe, lực đóng cửa rất mạnh như chiếc xe kia có thù oán với anh vậy.
Bọn Sở Kỳ nhìn thấy mà trong lòng run sợ, Sở Kỳ nhìn thấy chiếc xe kia bị đối xử thô bạo đến chết như vậy, lòng đau nhói nói: "Người này giống như vừa mới ăn hỏa sao? Chiếc xe kia không phải cùng một dạng với anh ta chứ."
Vưu Ưu nhìn chằm chằm chiếc xe đã đi xa, thở dài, lo lắng nói nhỏ: "Xem ra tối nay Mộ Mộ gặp xui rồi!"
"Vừa rồi Mộ Mộ đi nơi nào? Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Thanh Thanh liếc nhìn bọn chị em một cái, sau đó hỏi."Ngôn Mặc Bạch không phải trước đó không xuống dưới sau? Vì sao lại đen mặt mang Tư Mộ đi rồi? Lúc nảy nhất định là có chuyện gì đã xảy ra."
"Lúc chúng ta từ ngoài phòng đi ra đều đi ở phía trước, Mộ Mộ ở phía sau, Tiểu Cửu không phải đi theo cùng sao? Anh ta chắc biết!" Sở Kỳ phân tích một phen, sau đó đảo mắt nhìn về phía Diêu Dao.
Diêu Dao cũng vô cùng buồn bực: "Mình có biết gì đâu chứ. Lúc mình trở lại tìm Tiểu Cửu đã không thấy được Mộ Mộ, chỉ có một mình Tiểu Cửu. Mình lôi kéo anh ta đi theo cùng bọn mình uống rượu, kết quả anh ta giống như vội vã muốn làm gì, động tác thô lỗ đẩy cánh tay của mình ra, bỏ chạy..."
"Vậy chắc là Mộ Mộ gặp một chuyện không may, Tiểu Cửu vội vàng đi tìm người."
"Ôi! Đoán xem là chuyện gì nhỉ, nếu không thì Ngôn Mặc Bạch sẽ không khinh thường mà đi như vậy."
"Không thấy Tiểu Cửu đi ra sao?"
"Ôi. Nhanh chóng đi lên, nói không chừng vẫn còn ở trong!"
Đợi đến lúc các cô đi lên trong, trong quán bar sớm đã hoãn loạn,
Bạn bè Diệp Nham phát hiện Diệp Nham rời đi đã lâu vẫn chưa trở về, vừa mới chuẩn bị đi tìm, liền nghe thấy người phục vụ nói phòng bên trong dường như có người đánh nhau.
Những người bọn họ đều lăn lộn trên giang hồ, đánh nhau là chuyện bình thường như cơm bữa. Đi qua vừa nhìn thấy Diệp Nham bị đánh, liền xông vào vây lấy Tiểu Cửu.
Ra ngoài đánh nhau đều không có kỹ xảo gì, nhưng kinh nghiệm đánh thắng thực sự phong phú. Tất cả đều là thân kinh bách chiến(*hình như là đánh nhau đều thắng),thân thủ Tiểu Cửu cho dù có tốt, nhiều người vây đánh như vậy cũng cần phải có thời gian.
Tiếng động nơi này quá lớn, làm cho bảo vệ quán bar chạy tới.
Trị an của quán bar cũng thuộc quản lý của 'Khách sạn Autumn', cho nên những người chạy tới đều biết Tiểu Cửu.
Đầu lĩnh ra lệnh một tiếng, nhân viên bảo vệ liền đi tới cùng đánh nhau với bọn người Diệp Nham. Đánh bại nhiều người, cho nên không nói hai lời liền đem bọn họ đè xuống.
Đầu lĩnh đá một cước vào mông một người, "Dám đến nơi này ồn ào sao? Thấy mày là sống đã đủ rồi!" Sau đó quay đầu nhìn về phía Tiểu Cửu đứng, cười đi tới: "Anh Cửu, những người này xử lý như thế nào?"
Anh ta chính là đội trưởng bảo vệ, nhưng mà anh biết Tiểu Cửu là thủ hạ đắc lực của Ngôn Mặc Bạch, anh ta không dám đắc tội, thậm chí đánh nhau ồn ào ở trong này, anh ta cũng không dám hỏi "Mấy người là ai mà dám nháo ở đây?", chỉ ngoan ngoãn hỗ trợ đem người đè xuống, xử trí như thế nào cũng giao cho Ngôn Mặc Bạch.
"Toàn bộ đem chân cắt ngang, vứt ra ngoài!" Tiểu Cửu nhìn thoáng qua cửa sổ, nhàn nhạt nói.
Anh ta vừa mới nói xong, những người bị đè xuống đã lên tiếng chửi bậy.
Không phải là chỉ đánh một cái sao? Đều ra tay độc ác như vậy? Đều là người giang hồ, đem cắt ngang chân như vậy, về sau lấy cái gì mà ra ngoài hỗn loạn?
Nhân viên bảo vệ cũng hít vào khí lạnh. Thật sự khó tưởng tượng được một người đàn ông có bộ dáng xinh đẹp như vậy, mà thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy. Anh ta 'Vân đạm phong khinh', liền muốn cắt chân người khác rồi.
Tiểu Cửu nhìn lướt qua vài người trên mặt đất, ánh sáng mập mờ, không nói thêm gì, xoay người đi ra khỏi phòng.
Tiểu Cửu nhìn lướt qua vài người trên mặt đất, ánh sáng mập mờ, không nói thêm gì, xoay người đi ra khỏi phòng.
Diệp Nham không có ở đây, đoán chừng là thừa dịp hỗn loạn chạy đi rồi. Vừa rồi mình bị một đám người xông tới vây lấy, không để ý tới anh ta, về sau lúc nhân viên bảo vệ chạy tới, mở đèn, vậy mà không thấy bóng dáng Diệp Nham rồi.
Đuổi theo cũng không đuổi kịp rồi, chung quanh khắp nơi của khách sạn Autumn đều có camera, vô góc chết theo dõi, chỉ cần điều tra theo video clip là có thể tóm được anh ta.
Nhưng mà, nghĩ tới bộ dáng đau khổ của chị dâu kia, anh thở dài, vẫn là không đuổi theo đi! Nếu đuổi theo đem người giết chết, khẳng định lão đại và chị dâu sẽ nảy sinh hiềm khích.
Dù sao lão đại cũng kêu anh tự mình xử lý, cũng không nói cụ thể xử lý thế nào. Anh làm như vậy cũng không có sai.
Tiểu Cửu vừa mới đi ra, đã bị Diêu Dao ngăn lại: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Tiểu Cửu lạnh lùng liếc cô một cái, nghĩ thầm, nếu không phải cô quấn lấy tôi, tôi cũng không bị trì hoãn lại, làm cho tên tiểu tử kia ăn đậu hủ của chị dâu.
Diêu Dao trước kia đã bị anh trừng mắt nhìn rồi, chỉ là hiện tại ánh mắt rét lạnh này lại mang theo một chút phẫn nộ như dao găm hướng đến cô, Diêu Dao thức thời ngậm miệng.
Mặt Tiểu Cửu không chút thay đổi rời đi.
Phía sau Diêu Dao thấy Tiểu Cửu rời đi, mờ mịt hỏi: "Sao vậy sao vậy? Hỏi ra không?"
Diêu DAo bị anh nhìn như vậy, bây giờ còn phát run, che ngực: "Ánh mắt người này thật đáng sợ!"
"Hứ! Hiện tại đã biết sợ? Sao còn muốn bắt anh ta nữa không?" Vưu Ưu liếc nhìn cô.
"Muốn! Đương nhiên muốn! Nhất định làm!" Diêu Dao nâng mặt, nhìn hướng Tiểu Cửu đi, "Mình có nói với các cậu chưa, kỳ thật loại người này mới là loại mình yêu nhất."
Phốc--
Mọi người thổ huyết!
Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch nhét vào trong xe, xe điên cuồng chạy như bay trên đường.
Anh bắt đầu tốc độ quá nhanh, Tư Mộ còn chưa cài dây an toàn, xe quẹo tới quẹo lui, làm Tư Mộ bị quăng đến đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa nôn mửa.
Trước đây nếu bị đối đãi như vậy, đã nổi nóng lên rồi. Nhưng mà hiện tại anh ấy đang phát hỏa, lúc này cũng đang nổi nóng, Tư Mộ không dám lớn giọng với anh ấy, đành phải một đường trầm mặc, đến nổi trong xe bị quăng qua quăng lại, cô cũng không dám kêu lên một tiếng.
Rốt cuộc cũng về được đến nhà, cả người Tư Mộ cũng nát xương hết rồi.
Xe ngừng lại, Ngôn Mặc Bạch cũng không xuống xe, thờ ơ lướt người bên cạnh đang rên đau khổ.
"Hu hu hu-- Ngôn Mặc Bạch, anh thật khốn khiếp!" Giọng nói của cô thật thấp như con thú bé nhỏ đang khóc nức nở. Tay Ngôn Mặc Bạch nắm chặt mặt cô, nhìn bộ dáng cô yếu đuối, đã bắt đầu đau lòng, lại vẫn nghiêm mặt không nói lời nào.
"Đau..."
Có thể động tác của anh quá mạnh, làm cô đau rồi. Tư Mộ lẩm bẩm la lên.
Tay Ngôn Mặc Bạch buông khuôn mặt cô ra, một cánh tay kéo cô tới bên cạnh mình, Tay đánh phạt trên mông cô hai cái, "Biết sai rồi chưa?"
Tư Mộ đau lòng mím chặt miệng, nhớ lại chuyện vừa nãy, ánh mắt lạnh lùng cùng nghiêm khắc chất vấn cô, hiện tại còn bị anh đánh, nhất thời nước mắt cố gắng kìm nén lập tức chảy ra.
"Em đâu có làm sai."
Bốp!
Mông lại bị đánh một cái.
"Còn không biết sai sao?"
Gào khóc!
Tư MỘ thật sự là tức giận, không để ý trên người bị đau, đứng lên đẩy ngả bả vai của anh, sau đó cưỡi ở trên người anh. Tư thái từ trên xuống giống như nữ vương.
Trên mặt của cô còn vương hai hàng nước mắt chưa khô, ánh mắt lại phun lửa, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người dưới thân.
Ngôn Mặc bạch ngừng xe đã tháo dây an toàn ra, lúc này bị cô bất thình lình đẫy xuống, cả người bất ngờ không phòng bị ngã xuống cửa xe bên cạnh. Mà cô rất nhanh liền giang chân ra đè trên thân mình. Anh nhìn lên đôi mắt đỏ hoe đang nhìn anh, khóe miệng giật giật, có chút buồn cười.
"Ngôn Mặc Bạch, anh cái gì cũng không thấy đừng có hãm hại vu khống em! Em nói em cùng Diệp Nham cái gì cũng không có, em cùng anh ta đã chia tay, anh vì sao lại không tin?" Tư Mộ đau lòng đến chết, khi anh lạnh lùng nói "Hóa ra là tới gặp tình nhân cũ", cô có cảm giác bản thân đã bị chọc giận đến nỗi điên rồi.
Ngôn Mặc Bạch bị đè dưới thân, cũng không tức giận, chỉ nhìn chằm chằm người trên thân hỏi: "Vậy sao em cùng nhóm bạn của em làm sao xuất hiện ở nơi đó?"
"Là anh ta kéo em đi!"
"Có cái gì không nói ở bên ngoài, còn kéo em vào bên trong phòng, lại còn đóng cửa."
Lúc Ngôn Mặc Bạch ở trong đại sảnh nhìn một vòng không thấy Tư Mộ, tâm liền trầm xuống, mặt đen lại đi đến hướng phòng, anh có thể tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra!
Mặc dù Tư Mộ không phải là cam tâm tình nguyện, nhưng cũng ỡm ờ. Muốn tâm tình không đi theo mà nói, Tiểu Cửu liền đi theo ở phía sau, giải thích nhóm các cô đều là cô gái trẻ, Diệp Nham muốn mang cô đi, cũng không phải chuyện dễ.
Tư Mộ bị anh hỏi như vậy, trong lòng có chút bất ngờ.
Ngôn Mặc Bạch là đang ghen sao?
Cô có chút cao hứng, nhưng mà nếu cô thành thật nói Diệp Nham tìm cô là muốn cô quay trở lại, gương vỡ lại lành. Mặc dù cô thề cô đã cự tuyệt, Ngôn Mặc Bạch có thể tin tưởng cô hay không, hoặc là hoài nghi bọn họ còn vương vấn tơ lòng chưa dứt chứ?
Nhìn cô gái trên người trầm mặt không nói, trán Ngôn Mặc Bạch gân xanh nổi lên, quả nhiên là có chuyện gì xảy ra rồi. Thấy em chột dạ không dám nói tiếp nữa, còn không dám nhìn ánh mắt của tôi!
Tay Ngôn Mặc Bạch hiện tại ở trên lưng Tư Mộ, đỡ lấy cô, sau đó tự mình đứng dậy, đầu ngăn lại đầu cô, há mồm liền cắn lấy đôi môi hồng của cô, thấp giọng nói: "Anh ta có đụng chạm vào nơi này của em hay không?"
Tư Mộ bị đau, lập tức lắc đầu.
Ngôn Mặc Bạch ở trên eo cô bò lên trên, che tại trước ngực cô, bóp một cái, nghe thấy tiếng thở dài của Tư Mộ, lại hỏi: "Vậy anh ta có đụng chạm em như vậy không?"
Tư Mộ đỏ mặt, lắc đầu như trống.
Ngôn Mặc Bạch cực kỳ thỏa mãn hôn nhẹ vào ánh mắt nhắm chặt của cô. Còn ở chỗ kia không cần hỏi cũng biết không bị đụng chạm. Thời gian ngắn như vậy, mà lúc anh đi đến, quần áo hai người đều chỉnh tề.
Bất quá, Ngôn Mặc Bạch không muốn khinh địch buông tha cô như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.