Tư Mộ bị những lời nói của Ngôn Mặc Bạch làm cho ấm áp, còn cơ thể vẫn đang bị bàn tay của anh vuốt ve. Chỉ là, giờ phút này, Tư Mộ cảm thấy Ngôn Mặc Bạch không đáng sợ một chútnào. Dù là dáng vẻ lạnh lùng cô cũng cảm thấy đặc biệt mê người. Vì vậy cô liền nghĩ ra một hứng thú tệ hại, đó là trêu chọc anh. Choàng tay qua cổ anh, ghé vào tai anh hà hơi nhè nhẹ. “Anh tính cọ rửa sạch sẽ cho em như thế nào đây? Cả trong lẫn ngoài đều sạch sẽ….” Chóp mũi của cô vẫn còn đang cọ xát bên tai anh, nhìn giống nhưmột con vật nhỏ đang cầu xin được cưng chiều, nhưng lời nói của cô lạilàm cho tâm của Ngôn Mặc Bạch bị xao động, máu dịch sôi trào. Ngôn Mặc Bạch nghĩ tới cơ thể của cô bây giờ còn chưa thể làm chuyện đó,liền tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, cô gái này biết rõ vậy mà cònđến khiêu khích anh, rõ ràng là cố ý. Ngôn Mặc Bạch mím môi, cứng ngắc nói: “Em muốn tạo phản sao? Còn dám khiêu khích anh……em có tin anh mặc kệ chuyện em đang tới cái ngày kia mà theo em chơi?” Anh vốn định dọa cô một chút, thế nhưng hôm nay cô gái này lại can đảm khác thường. Đôi môi mềm mại cắn nhẹ lên tai anh, đầu lưỡi quét qua viền tai. Con ngườicho dù có mạnh mẽ tài giỏi cỡ nào thì vẫn sẽ có điểm yếu. Giống như Ngôn Mặc Bạch, lỗ tai là điểm mẫn cảm nhất của anh. Tư Mộ khiêu khích như vậy, nhất thời cả người anh kích động run rẩy một lúc, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Mặc dù trong phòng tắm rất rộng rãi sáng sủa, nhưng bên trong hơi nóng lượn lờ khắp phòng, hai người dựa sát vào nhau, giờ phút này giữa trời vàđất, không có cái khác, chỉ có đối phương. Cả người Tư Mộ ẩm ướtdính vào trước ngực Ngôn Mặc Bạch, làm cho Ngôn Mặc Bạch cũng bị ướttheo. Sau đó cô vươn tay cởi cúc áo anh. Hô hấp của Ngôn Mặc Bạch chậm lại, lập tức bắt lấy cái tay nhỏ bé mềm mại không an phận của cô,nói: “Em còn dám chơi? Thật muốn gia chiến đấu hăng hái đẫm máu?” Tư Mộ cười đến mức quyến rũ như một yêu tinh, mị nhãn như tơ, tiếp tục cốgắng đấu tranh cởi cúc áo với hắn. Không biết là bởi vì trong lòng côcăng thẳng nên tay run lên, hay bởi vì cúc áo của Ngôn Mặc Bạch có vẻbướng bỉnh, thà chết chứ không chịu khuất phục mà Tư Mộ cố gắng hồi lâunhưng nó vẫn như cũ, không cởi ra được. Ngôn Mặc Bạch nhìn hành động gấp gáp của cô, giống như một đứa bé đang rất đói bụng vội vã tìm sữa để uống. Vì vậy liền nở nụ cười. Khi anh vừa cúi đầu thấp xuống, tiếng cười liền truyền tới tai Tư Mộ mangtheo mê hoặc quyến rũ: “Cái cô gái này, em vội vàng muốn cởi đồ của anhra, muốn làm gì?” Giọng nói của anh rất dễ nghe, lại còn cố ý đèthấp làm cho người ta cảm thấy càng thêm quyến rũ, cô nghe thấy tay cũng run lên, trong lòng lại càng luống cuống. Vốn cũng chỉ do cô muốn đùa dai, chọc anh mà thôi, nhìn lại, hình như bị trêu chọc còn là bản thân mình. Dừng lại, rút tay về: “Không chơi nữa!” Nhìn cô rút lui đột ngột như vậy, dĩ nhiên Ngôn Mặc Bạch sẽ không dễ dàng bỏ qua, anh đưa tay ra, kéo cô trở lại trước ngực mình một lần nữa, nắmchặt tay của cô, nhìn thẳng vào mắt cô, cười: “Trò chơi này là do emquyết định bắt đầu, vậy kết thúc sẽ phải do anh.” Tay Tư Mộ bị anh nắm chặt, không thể giãy giụa được. Trong lòng thầm mắng mình đáng đời tự làm tự chịu, lập tức cũng không làm bộnữa đưa tay tiếp tục hăng hái chiến đấu với cúc áo của anh. Lầnnày lại mở rất dễ dàng, sau khi cởi áo của anh xong, liền để lộ ra bộngực cường tráng……Tư Mộ vung tay chuẩn bị rút lui, Ngôn Mặc Bạch lạitiếp tục tiến tới: “Còn có quần……” Tư Mộ khóc lớn trong lòng, anh cởi quần là muốn khiêu chiến thật sao? Tư Mộ cắn môi bất động, Ngôn Mặc Bạch cầm tay của cô đặt tại thắt lưng ởtrước eo, nhíu mày nhìn vẻ mặt đau khổ của cô: “Mới vừa nãy không phảiem rất can đảm sao? Thế nào mà bây giờ lại ủ rũ rồi?” Tay Tư Mộ run run, khóe miệng co giật. Anh làm sao có thể nói như thế được, còn có chút cảm giác thô tục nữa. Mới vừa nãy còn khí thế bừng bừng hùng dũng oai vệ, sau đó lập tức ủ rũ,cái phản ứng này có thể dùng một từ để hình dung——Ed[1]! [1] Ed (Erectile dysfunction): Bệnh liệt dương còn gọi là bất lực, yếu sinh lý hoặc là rối loạn cương dương vật. Cô mới không phải là bất lực, mà cô cũng không phải là đàn ông! Nhưng bị anh hình dung mình như vậy, thật đúng là chuyện mất mặt. Để chứng minh mình rất bình thường, cũng không phải lập tức ủ rũ, vì vậy Tư Mộ liền bắt đầu đem thắt lưng của anh tháo ra. Cái thắt lưng này Tư Mộ đã từng thấy trên mạng, năm ngoái khi tới ngày sinh nhật của Diệp Nham, Tư Mộ suy nghĩ mấy ngày cũng không biết tặng cái gì cho anh ta, bạn cùng phòng liền đề nghị tặng thắt lưng đi, lúc ấy suynghĩ của đám hủ nữ kia đúng là gian ác, tặng bạn trai thắt lưng gì gìđó, nói chung chính là có một chút ám hiệu. Khi đó Tư Mộ cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy nếu như muốn tặng thắt lưng cho Diệp Nham, vậy thì nêntìm một cái thật tốt, mới xứng với anh. Vì vậy, cô đã lên mạngtìm kiếm rất lâu. Cái thắt lưng này của Ngôn Mặc Bạch chính là cái cônhìn trúng lúc đó, thủ công tinh tế, làm bằng da thật, bề mặt đơn giảnnhưng lại không mất đi tính sang trọng, đây cũng là kiểu mốt mới, nhưngmà giá của nó rất mắc, lúc đó Tư Mộ dùng hết tiền tiêu vặt mấy năm mớimua được, nhưng sau đó cô vẫn chưa bao giờ thấy Diệp Nham dùng tới. Chỗ khóa mở của cái thắt lưng này được thiết kế có hơi đặc biệt, người bình thường chưa từng dùng qua cũng sẽ không biết cách mở. Mà Tư Mộ thì đãtừng luyện tập qua vô số lần, ngón tay thuần thục nhẹ nhàng tháo ra. Ngôn Mặc Bạch có hơi kinh ngạc, anh vốn là muốn trêu chọc cô, nhìn bộ dạngxấu hổ của cô, rất đáng yêu, chơi rất tốt. Thế nhưng cô gái này lại cóthể dễ dàng mở ra được, thật là làm cho anh phải ngạc nhiên. Dĩnhiên Tư Mộ cũng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của anh, vì vậy đắc ý nói:“Đừng nghĩ rằng một cái khóa thắt lưng này thì có thể làm khó được em,nói cho anh biết, một tí cũng không có.” Thậm chí cô còn ngông cuồnghơn, chớp chớp mắt nhìn anh, cười khẽ nói nhỏ bên tai anh: “Nếu như anhthấy chỉ một cái thắt lưng đã có thể bảo vệ được cơ thể, vậy, thì, sai,rồi!” Ngôn Mặc Bạch hít sâu một hơi, thật muốn đem cô đặt ở phía dưới! Nhìn bộ dạng khoa trương của cô, Ngôn Mặc Bạch tức đến nỗi răng cũng muốn mài thành bột rồi. Anh quan tâm đến cơ thể cô không được thoải mái, nhưng cô gái này lại không cảm kích, còn càn rỡ tới khiêu khích anh…. Ngôn Mặc Bạch dứt khoát tự động cởi hết đồ ra, sau đó cũng ngồi vào trong bồn tắm. Lúc đầu bồn tắm được thiết kế vừa cho hai người, để có thể tắm uyên ươngbất cứ khi nào, không nghĩ tới bây giờ đã dùng đến rồi. Ngôn Mặc Bạch ôm cơ thể mềm mại của Tư Mộ, đắm chìm ở trong làn nước ấm, thỏa mãn thởra, rất là hài lòng với quyết định vừa rồi của mình. “Em tốt nhất ngoan ngoãn cho anh, ngồi im đàng hoàng một chút, nếu không….” Ý thứcđược lời uy hiếp của mình không có tác dụng gì với cô, vì vậy Ngôn MặcBạch liền dùng sức hơn đem cô ôm chặt vào trong người, hận không thể đem cô dung hợp vào trong cơ thể mình. Cả hai người đều khỏa thân ởtrong nước, Ngôn Mặc Bạch lại ôm chặt cô, da thịt của hai người dính sát vào nhau không có một khe hở. Tư Mộ cảm nhận được có một thứ nào đóđang chọc ở ngang eo, trong lòng cũng không dễ chịu, thầm mắng cái dì cả này quá không hiểu chuyện, tại sao lại cố tình tới vào lúc này? Nếu như không phải bị cái này, vậy thì buổi tối hôm nay tuyệt đối là hai bêngiao chiến ba trăm hiệp. Đến lúc đó, mang thai gì đó không phải làchuyện nước chảy thành sông sao? Hai người đều có điều cố kị, mặc dù lời nói của Ngôn Mặc Bạch có hơi ngoan độc, nhưng động tác vẫn không có tiến thêm bước nào. Trừ bàn tay Ngôn Mặc Bạch đang vuốt ve trênngười cô, nhưng thứ khác coi như an phận. Một lần tắm này kéo dài gần một giờ, tới khi nước cũng đã lạnh, Ngôn Mặc Bạch mới thả ngườitrong ngực ra, đứng lên lấy một cái khăn lông sạch sẽ quấn quanh ngườicô, ôm vào phòng ngủ. Tư Mộ nhắm mắt lại không dám nhìn. Hai người đều là “xích lõa”, mặc dù Ngôn Mặc Bạch dùng khắn tắm bọc cô lại, nhưng ở phía trên có hơi bị hở, cảnh xuân liền bị lộ ra bên ngoài. Màlúc này Ngôn Mặc Bạch lại không mảnh vải che thân, đầu óc Tư Mộ tự hoạtđộng, nhớ tới hình dáng anh không mặc đồ, lập tức đỏ mặt xấu hổ. Đặt cô lên giường, vỗ vỗ người cô: “Bây giờ cơ thể của em không thoải mái, đi ngủ sớm một chút.” Tư Mộ vốn đang nằm xuống, cả người bỗng nhiên ngồi bật dậy, bọc chăn lại chạy xuống giường, bắt đầu tìm đông tìm tây. Ngôn Mặc Bạch nghiêm mặt: “Em muốn tìm cái gì?” Tư Mộ quay đầu nhìn anh một cái: “Tìm băng vệ sinh….” Mới vừa tắm xong, Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch trực tiếp sử dụng một cái khăn tắm quấn lấy người đưa vào trong phòng luôn, không có mặc quần lót, liềncũng không dùng băng vệ sinh. Cô nghĩ thầm, may mắn ngồi dậy đúng lúc,nếu không để đến lúc khăn trải giường bị nhuộm đỏ tươi, thì không phảilà xấu hổ muốn chết! Cả người Ngôn Mặc Bạch không mặc đồ cứ nhưvậy nghênh ngang tiêu sái đi qua, Tư Mộ cảm thấy được anh càng ngày càng tới gần mình, liền kẹp chặt hai chân không dám động, mắt nhìn chằm chằm vào các đầu ngón chân, tay giữ lấy khăn tắm không để nó rơi xuống. Ngôn Mặc Bạch đá vào ngăn kéo nhỏ ở dưới cùng, ý muốn nói thứ cần tìm ở trong đó. Tư Mộ thường có thói quen để đồ lộn xộn, sau đó tới khi cần dùng, tìm cả nửa ngày cũng không thấy. Tư Mộ ngạc nhiên một tí rồi kịp thời phản ứng, liền ngồi xổm xuống mở ngăn kéo ra. Sau khi mở ngăn kéo xong phát hiện đồ bên trong được sắp xếpchỉnh tề ngay ngắn đều là quần lót của nam——” Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, không nên đùa giỡn như vậy! “Lấy cho anh một cái quần lót.” Nói xong thì tự chỉ vào hông của mình, ý bảo chính mình trần như nhộng, nếu không lấy cho mình, thì sẽ để cho côtiếp tục tiếp xúc cùng với cái vật nam tính mạnh mẽ đang bừng bừng khíthế của anh. Người này, uy hiếp mà vẫn không quên lấy chuyện này ra đùa giỡn. Trong lòng đều đang mắng anh nhưng vẫn tiện tay giúp anh lấy một cái quần, cô cũng không muốn nhìn bộ dạng khỏa thân của anh. Mặc dù lúc anh khôngmặc quần áo nhìn mê người hơn, nhưng khi nhìn thấy được mà không ăn được thì cuối cùng sẽ rất đau khổ. “Em muốn tìm đồ thì phải tìm ởngăn kéo bên trái!” Tâm tình Ngôn Mặc Bạch rất tốt nhận lấy quần lót TưMộ đưa tới, thong thả ung dung mặc vào. Sau đó giống như thưởng cho đứabé nghe lời, nói cho cô biết vị trí của đồ vật mà cô đang muốn tìm. Truyện được chuyển ngữ tại Diễn đàn Lê Quý Đôn, vui lòng không mang đi nơi khác. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ! Trí nhớ Ngôn Mặc Bạch rất tốt, nhìn qua một lần là có thể biết đồ để ở đâu. Mấy ngày nay anh cũng lĩnh hội được tính tình qua loa của cô gái này,để đồ lộn xộn, sau đó đến lúc cần tìm thì lật tung lên vẫn không thấy.Cuối cùng Ngôn Mặc Bạch nhìn khắp phòng loạn thất bát nháo, mới tốt bụng nói cho cô biết vị trí đồ mà cô muốn tìm. Tư Mộ mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một gói băng vệ sinh sau đó tìm cái quần lót rồi chạy thẳng tới phòng vệ sinh. Ngôn Mặc Bạch nhìn hành động tay vội chân loạn của cô, lắc đầu bật cười. Cô như vậy, cũng thật là đáng yêu đi? Khi Tư Mộ lau rửa người sạch sẽ đi ra, Ngôn Mặc Bạch đang nằm trên giườngcầm một quyển sách lật xem. Đầu giường chỉ mở đèn bàn, ánh sáng ấm ápchiếu lên khuôn mặt anh, tỏa ra một tầng ánh sáng dịu nhẹ, đem cả conngười lạnh lùng cũng trở nên ấm áp. Ngôn Mặc Bạch như vậy lại là một bộ dạng khác, Tư Mộ cũng cảm thấy bị hấp dẫn. Thấy Tư Mộ đi ra, anh cũng không ngẩng đầu mà nói: “Nhanh lên giường!” Anh vừa mở miệng nói chuyện, bức tranh người đẹp ấm áp lập tức tan vỡ. Anhnói chuyện vẫn luôn như vậy, cứng rắn, bá đạo, lạnh lùng. Tráitim nhỏ của Tư Mộ rung lên một cái, nghe lời từ từ đi tới, nắm một gócchăn rồi chui vào trong, giống như một con sâu đang ngọ nguậy, điềuchỉnh tư thế ngủ, cố gắng để không đụng vào anh. Ngôn Mặc Bạchcất sách, nằm xuống, vươn tay ra, ôm cả người cô vào lòng. Lưng của côdính thật chặt vào ngực anh, cô còn cảm thấy được có thứ gì đó đang chọc vào mình. Cô không thích ứng được cựa quậy lập tức gặp phải tiếng quát âm u của anh: “Còn dám cử động?” Khi con người đang vào lúc bụng đói kêu vang, trước mắt lại bày một bànthức ăn ngon, nhưng được cho biết là không thể ăn nó, loại cảm giác đóđã rất khó chịu. Nhưng lại có người còn cố tình mang thức ăn thơm ngonđó đến trước mặt bạn để bạn phải thèm chảy nước miếng. Như vậy có phảisẽ đói bụng đến nội thương? Vì nên Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ trong ngực, bây giờ anh đang bị nội thương. Tư Mộ vừa cử động, anh liền hung dữ lên tiếng cảnh cáo. Tư Mộ ngoan ngoãn nằm im, anh lại đưa tay ra trước ngực cô tìm nơi mềm mại nhất từ từ xoa bóp, chính là yêu thích không buông. Ăn không được, sờ một cái cho đỡ nghiện cũng được! Tư Mộ đã ngủ thật, lúc đầu bị anh tìm cách trêu chọc như vậy, cũng cảmthấy trong người nóng lên, co rúc ở trong ngực anh run rẩy, lúc sau thật sự không chống lại được buồn ngủ, liền xụi lơ ở trong lòng anh mà ngủ. Ngôn Mặc Bạch cọ xát lên đỉnh đầu người trong ngực, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve nhũ hoa của cô. Hy vọng em đem trí nhớ về anh vào giấc ngủ, đem những chuyện làm cho em sợ hãi chán ghét kia toàn bộ đều quên đi, hãy nhớ cơ thể cùng trái tim của em đều thuộc về anh! Chờ tới khi hô hấp của người trong ngực cũng đã nhỏ dần, Ngôn Mặc Bạch mới ôm lấy cô rồi chìm vào giấc ngủ. Sáng ngày hôm sau, hai người Tiểu Cửu và Tiểu Trang đều đi tới nơi ở của Ngôn Mặc Bạch. Tư Mộ ở phòng bếp làm bữa sáng, khẽ hát ngâm nga. Không biết là do quá mệt mỏi, hay là nhờ Ngôn Mặc Bạch đổ thêm dược liệu vàonước tắm mà tối qua cô ngủ rất ngon, cả đêm đều không có gặp ác mộng cho đến trời sáng. Khi tỉnh lại, phát hiện mình bị Ngôn Mặc Bạch ôm vào trong ngực, sau đó cảm nhận được ánh sáng sớm mai đã chiếu sáng rực rỡ. Nhưng mà bất giác nhận ra móng vuốt của người nào đó vẫn bá đạo đặt trước ngực cô thì cảm thấy ánh sáng tươi mát sớm mai liền trở nên vàngchói rồi. Khi Tiểu Cửu bọn họ tới, Tư Mộ đang lấy gạo nấu cháo,thấy mới sáng sớm mà hai người này đã tới rồi, vì vậy thuận miệng hỏimột câu: “Các cậu ăn sáng chưa. Tôi nấu nhiều một chút…..” TiểuCửu và Tiểu Trang vì chuyện mấy ngày nay mà đã giằng co cả buổi tối,thậm chí còn không có đi ngủ, cũng không còn thời gian ăn sáng, bây giờbụng cũng đói đến nỗi kêu vang, đói ngủ bức bách. Vừa nghe chị dâu quantâm chăm sóc như vậy, hai người đều rất vui mừng, hận không được nhàoqua ôm bắp đùi Tư Mộ nói tốt tốt….. Ngôn Mặc Bạch đang ngồi ởtrên ghế sô fa ngoài phòng khách lướt điện thoại xem tin tức, đột nhiênđứng lên, lạnh lùng quét qua Tiểu Cửu và Tiểu Trang, ánh mắt lạnh lẽonày trực tiếp đem hai người đang tươi cười vui mừng liền trở nên đôngcứng. Trong lòng hai người cả kinh, lập tức hướng Tư Mộ nói: “Cảm ơn chị dâu quan tâm, bọn em ăn rồi, không cần nấu cho bọn em…..” Khi Tiểu Cửu nói xong câu cuối, còn nuốt nước miếng một cái, bụng đã sớm khua chiêng gõ trống kháng nghị rồi. Cậu liền cảm thấy đau thương, trước bị phái đi đuổi theo chiếc xe kia, bởlỡ giờ cơm, sau khi trở lại lập tức bị kêu đi đưa Diêu Dao về. Cậu rõràng là con cháu quân nhân, thanh niên trẻ đẹp, lại bị cô gái kia liêntục đùa giỡn. Sau khi trở lại, liền tiến tới liên tục xử lí rất nhiềuchuyện, tóm lại, cả một ngày cậu còn chưa có ăn cơm. Tiểu Cửu vô cùng đau thương đưa mắt nhìn đại ca của mình, gào khóc trong bụng, cúi đầu thấp xuống. Tiểu Trang thì ngược lại tuy ngày hôm qua có ăn nhưng sau đó lại giằng cocùng một đại lão gia cả buổi tối, vừa mệt lại đói, cũng là vô cùng khóchịu. Ngôn Mặc Bạch xem thường, mắt cũng chưa từng nâng lên, trực tiếp kéo Tư Mộ lên lầu. Tiểu Cửu và Tiểu Trang lập tức cúi đầu đi theo, khi đang đi thì chợt nhìnthấy chân giày Ngôn Mặc Bạch, hai người cả kinh hụt chân, hai người được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thể bất phàm liền ngã xuống cầu thang, lệ rơi đầy mặt nghĩ: đây thật sự là đại ca của chúng ta sao? Thật quá ngây thơ phải không? Tư Mộ nhìn thấy hai người ngã trên cầu thang, bị sợ đến nỗi hận không được chạy lên giúp đỡ một chút, oán giận nói NgônMặc Bạch lãnh khốc vô tình: “Sáng sớm sao lại không để người khác ăn cơm rồi mới làm việc? Làm cho người ta đói đến nỗi chóng mặt rồi, nhìn xemcòn có ai giúp anh làm việc! Cơ thể là tiền vốn làm cách mạng, ăn uốngno đủ là vương đạo…” Là một người tham ăn, Tư Mộ cảm thấy nên cho anh biết tính quan trọng của việc ăn. Giờ phút này , mặt của Ngôn Mặc Bạch lại càng đen hơn, Tiểu Cửu và TiểuTrang nghe được lời nói của Tư Mộ, giương mắt nhìn sắc mặt của đại camột chút, lập tức lăn một vòng rồi đứng lên: “ Chị dâu, bọn em không cóviệc gì, bọn em thật sự đã ăn rồi….” Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, ném lại một câu: “ Bữa sáng làm nhanh một chút, anh đói rồi.” Liền xoay người tiếp tục đi lên lầu. Tư Mộ rất đồng tình nhìn Tiểu Cửu và Tiểu Trang hấp tấp chạy theo sau rồi nói to: “Như vậy các cậu cũng ăn cùng đi.” Ngôn Mặc Bạch nhà tư bản vô lương này, ngược đãi nhân viên! Tư Mộ trừng mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch ở trong phòng sách trên lầu, xoay người đi lấy thêm gạo, bắt đầu nấu cháo, rồi lại nấu thêm ít thức ăn. Ba người vừa vào phòng sách, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc. Ngôn Mặc Bạch ngồi ở trên ghế da màu đen lớn, nhìn hai người đứng cung kínhtrước mặt, nói: “Đã điều tra được gì rồi? Tiểu Cửu nói trước.” Trước đó, Tiểu Cửu bị phái đi đuổi theo chiếc xe kia, sau lại còn điều trathêm một số chuyện, Ngôn Mặc Bạch hỏi như vậy, thì cậu biết là đang nóiđến chuyện ở bãi đậu xe hôm qua. Không nhịn được, ở trong lòng cảm kháimột phen, đại ca thật để ý chị dâu. “Ngày hôm qua ở bãi đậu xe,khi chiếc xe kia chạy ngang qua, mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng em vẫnthấy rõ người ngồi trong xe. Một nam một nữ, nữ có chút ấn tượng, chínhlà người lần trước bị trói đến quán rượu, em gái của Đường Thiên. Namkhông có ấn tượng gì, sau khi điều tra thì biết được người đàn ông kiachính là nhị đương gia của Thanh bang.” Tiểu Cửu đưa mắt nhìn sắc mặtcủa đại ca một chút, chỉ thấy anh hơi nhíu mày. Xem ra chuyện xảy ra ở bãi đậu xe ngày hôm qua có liên quan với những chuyện gần đây. Nhưng hai người kia hợp tác với nhau có mục đích gì? Tại sao lại muốn nhắm vào bọn bọ? Bọn họ trở về nước được nửa năm, ở thành phố A luôn luôn im hơi lặng tiếng, trừ lần trước có chút xung đột với Đường Môn, còn bình thường gần nhưkhông có qua lại gì với hai bang phái này. Tiểu Trang cắt đứtcuộc nói chuyện của hai người, nhìn Ngôn Mặc Bạch một chút rồi nói: “Sau khi em đi điều tra, phát hiện chuyện này hình như còn có liên quan tớimột người.” Nhìn ra cửa phía sau đóng chặt, sau đó mới phun ra hai chữ:“Diệp Nham.” Ngôn Mặc Bạch lại càng nhíu mày hơn. Diệp Nham, anh biết người này, chính là bạn trai cũ của vợ mình. Nhưng tại sao anh ta lại có liên qua đến chuyện này?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]