Chương trước
Chương sau
Ngôn Mặc Bạch phiền não cào cào bộ tóc ngắn của mình, quay mặt liếc mắt nhìn người bên cạnh đang cúi đầu im lặng, nhìn dáng vẻ lại khéo léo động lòng người của Tư Mộ, lập tức bỏ ý nghĩ tha cho cô mà phải kéo cô lên lầu nói chuyện. Bởi vì anh có linh cảm, nếu lên lầu nói chuyện, có lẽ cô sẽ để cho anh được voi đòi tiên và sau đó là lên giường nói chuyện.
Anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Theo tôi được biết, em bây giờ, đã là vợ hợp pháp của tôi”.
Ngôn Mặc Bạch hình như đang nghĩ làm như thế nào để bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình.
Cùng người đàm phán chuyện như vậy vẫn luôn là lão đại Lâu Diệp Sâm hoặc là lão nhị Cố Khuynh ra tay. Không phải nói anh không hiểu, mà là không nhịn được.
Tính của anh chính là như vậy, nếu thấy ngứa mắt, liền võ lực để giải quyết.
Lải nhải anh một câu tôi một câu, anh từ trước tới giờ không có tính nhẫn nại như vậy!
Nhưng mà, hẳn sẽ có một số việc cần dùng đến tính nhẫn nại này nếu anh sống chung với phụ nữ lâu dài.
Tư Mộ hồi hộp, nhịp tim lọt nửa nhịp.
Ách ——anh đã biết chuyện này rồi!
Nhưng anh bây giờ muốn cùng cô nói chuyện gì?
Trong lòng Tư Mộ lo lắng không yên, cô sợ Ngôn Mặc Bạch sẽ cự tuyệt cô, không phối hợp.
Nếu anh không phối hợp nói: “Tôi không đồng ý”, “Tôi muốn bỏ cô”, “Ly hôn! Phải ly hôn!”. Nói như vậy, thì “Lăng Vũ” phải làm sao bây giờ?.
Cô nên làm cái gì bây giờ?
Nghĩ đến anh có thể sẽ cự tuyệt, liền đau lòng, còn có chút cảm giác—— mất mác.
Hình như không đơn thuần là bởi vì “Lăng Vũ” một thân một mình đứng trước nguy cơ phá sản, mà còn có một loại cảm xúc từ từ nảy sinh ở trong lòng.
Tư Mộ cũng không giải thích được, tại sao lại có cảm giác mất mác như vậy.
Lúc này, cô chỉ là toàn tâm chăm chú nghe lời kế tiếp của anh.
“Tôi không biết ông cụ nói như thế nào với em, tôi cũng không muốn biết ông đồng ý với em cái gì. Em đã ký tên, đồng ý làm người phụ nữ của tôi, vì vậy, mà hiện tại tôi có một số chuyện quan trọng cần nói trước với em một chút.” Ngôn Mặc Bạch trầm thấp nói, thấy Tư Mộ vẫn cúi đầu, anh đột nhiên cao giọng rống lên một câu: “Em ngẩng đầu lên cho tôi! Tôi đang nói chuyện với em đó, em rốt cuộc có đang nghe hay không?”.
Tư Mộ bị giọng nói làm cho sợ đến lập tức ngẩng đầu. Nhưng khi chạm tròng mắt đen nhánh cuồn cuộn của anh, cô lại sợ đến lúng túng.
Vì vậy Tư Mộ mới buông lỏng tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt của anh. Chỉ nhìn thấy anh thì cô liền có cảm giác rung động, môi mỏng của anh, còn có cái cằm cương nghị.
Ngôn Mặc Bạch nhìn dáng vẻ nghe lời của Tư Mộ, anh lại hả hê nhướng nhướng mày.
“Không được can thiệp vào cuộc sông riêng của tôi!”. Ngôn Mặc Bạch nói thẳng.
Tư Mộ sững sờ, nghĩ thầm dĩ nhiên không can thiệp, tôi và anh cũng đâu có yêu thương lẫn nhau, tôi cũng đâu có thời gian nhàn rỗi không có việc gì làm mà can thiệp vào chuyện của anh. Anh thích sao thì làm vậy! không phải là muốn cùng người bạn tốt kia mờ ám sao, dùng cô để làm lá chắn sao? không thành vấn đề! Anh cứ thỏa sức chơi đùa với người ta, không cần nể mặt của cô.
Cho nên về chuyện này, Tư Mộ không chút do dự gật đầu đồng ý.
Chỉ là, cô suy nghĩ một chút, vẫn cẩn thận mà hỏi: “Vậy còn anh?”.
Nếu là giao kèo, thì tối thiểu phải có tính công bằng chứ! Tư Mộ nghĩ, nếu tôi không can thiệp vào chuyện của anh…thì anh cũng không được can thiệp vào chuyện của tôi không đúng?
Nhưng hình như ý của những lời nói này của anh, giống như đơn thuần chỉ nhằm vào cô chứ không phải nói hai người bọn họ.
“Hứ!” Ngôn Mặc Bạch khinh thường cười nhạo, vẻ mặt kiêu ngạo giễu cợt tỏ vẻ thú vị nói: “Em có tư cách nói công bằng với tôi sao?”
“Dĩ nhiên, tôi sẽ không can thiệp cuộc sống riêng của em. Nhưng mà ở bên ngoài không thể để nhà họ Ngôn mất thể diện. Điều này, em nhất định phải thực hiện tốt!”. Lúc Ngôn Mặc Bạch nói điều này, đôi mắt dài mang theo ý cười, con ngươi đen tuyền như ngôi sao trong đêm, lóe sáng rực rỡ, nhưng rất nhanh được anh thu lại, Tư Mộ không thể nhìn thấy được.
Tư Mộ bực tức cắn răng.
không công bằng! Quá không công bằng!
Quá khi dễ người mà!
Thiên Lý ở chỗ nào chứ--
Ông trời ở trên trời miễn cưỡng lật người, tiếp tục lim dim, không đếm xỉa tới có tiểu nha đầu đang khóc lóc kể lể.
Cho nên Tư Mộ chỉ có thể tiếp tục bị ngược đãi.
Ngôn Mặc Bạch nói tiếp: “Cho em thời gian một tuần lễ, để giải quyết mọi chuyện, sau đó đến chỗ tôi ở.”
“một tuần lễ?”. Mặt Tư Mộ lộ ra chút khó khăn.
một tuần lễ để giải quyết toàn bộ mọi chuyện? Quá làm khó người rồi?
Những chuyện khác đều thể xử lý được, quan trọng nhất là cha mẹ cô. cô phải nói như thế nào để cha mẹ tin tưởng cô để sau một tuần lễ đồng ý gả cô đây?
Nhất định cha mẹ sẽ không đồng ý.
Ngôn Mặc Bạch hình như nhìn thấu khó khăn của cô, anh nhàn nhạt mở miệng: “Về phần cha mẹ em, em không cần lo. Nếu đã bàn bạc với lão già, vậy giao chuyện này cho ông, ông nhất định sẽ làm mọi chuyện trở nên ổn thỏa thích đáng.”
Ngôn Mặc Bạch nói thực sự không sai. Bởi vì vào lúc này, Ngôn Diệu Thiên đã tự mình tới cửa chào hỏi nhà họ Phó, bưng sính lễ thật hậu hĩnh lại thêm dáng vẻ mười phần thành ý, cộng thêm ông có tài ăn nói, nói xong làm cho Phó Minh Vũ sửng sốt một lúc.
Chỉ vì Ngôn Diệu Thiên nói: “Hai người bọn họ yêu thương lẫn nhau, trời sinh một đôi, không là đối phương thì không thể. Tôi đây là người làm cha đương nhiên hi vọng con cái mình hạnh phúc. Cho nên hôm nay tôi tới tìm các người thương lượng một chút, đem chuyện này giải quyết cho xong luôn đi!”
nói là thương lượng, chứ thật ra là thông báo.
Lúc Ngôn Diệu Thiên cùng Phó Minh Vũ nói chuyện, vẫn mang theo khí thế mạnh mẽ, không có nửa điểm để thương lượng. Làm sao Phó Minh Vũ nói được nửa chữ chứ? Giống như cấp trên ra lệnh, một khẩu lệnh một động tác, không cho phép Phó Minh Vũ kháng cự.
Mặc dù Phó Minh Vũ sốt ruột cho con gái, nghĩ tới con gái còn nhỏ, mà đã vội vàng kết hôn như vậy, có chút cảm giác tội lỗi. Nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua, ông miễn cưỡng gật đầu chấp nhận.
Nếu con gái cũng đã chính miệng thừa nhận, vậy thì đồng ý thôi! Tối thiểu thì hai người bọn họ đều vui vẻ!
đã vậy Ngôn Diệu Thiên còn nói: “Nếu thông gia đồng ý, như vậy hôn lễ liền giao cho tôi làm, đến lúc đó các người chỉ cần có mặt là được!”
Hôn lễ tổ chức vào ở cuối tuần này, từ hôm nay đến đó còn bốn ngày.
Phó Minh Vũ giật mình nhìn Ngôn Diệu Thiên nói: “Chủ tịch Ngôn, ngài có cần phải quá gấp rút như vậy không?”
Đính hôn nhanh như vậy thì cũng được đi, lại còn lập tức kết hôn?
“Thông gia không cần lao tâm, thời gian bốn ngày đối với YT Quốc Tế mà nói đã đủ rồi!” Ngôn Diệu Thiên tràn đầy tự tin.
thật ra, Ngôn Diệu Thiên không phải là người mạnh miệng, thời gian bốn ngày, quả thật là đủ rồi. Hơn nữa còn là một hôn lễ đình đám mà cả thế giới đều chú ý đến!
Vì vậy, vốn là Phó Minh Vũ tính là chủ nhật để cho con rể tương lai tới cửa gặp cha mẹ vợ tương lai, lại biến thành chính mình tự đi tham gia hôn lễ của con gái.
Lần đầu tiên gặp mặt con rể cũng là ở trong hôn lễ con gái, điều này làm cho ông cả buổi tối lăn lộn không yên khó mà ngủ được. Nửa đêm lôi kéo vợ mình nói chuyện: “Bà nói xem lỡ cậu Ngôn kia không tốt thì làm thế nào?”.
Tô San cũng buồn bực, nhưng hiện tại ván đã đóng thuyền, bà còn có biện pháp gì?
“Chính con chọn người, cũng không kém đến nỗi đó đâu.” Tô San trấn an chồng của mình như vậy thôi, chứ thật ra mỗi một chữ giống như dao nhọn đâm vào trái tim của bà, làm bà rất đau!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.