Vậy hay là lấy thân báo đáp đi...
Đây vốn là lời nói nhất thời nhanh mồm nhanh miệng thốt ra, hoàn toàn không có suy nghĩ.
Sau khi nói xong, nửa giây sau đầu óc mới từ từ hoạt động, đợi đến khi Tư Mộ hiểu ra thì thật muốn hung hăng vả vào miệng của mình.
Này thì nhanh mồm nhanh miệng!
Này thì nói lời mà không đầu óc để suy nghĩ!
Đang tự "kiểm điểm" chính mình, Tư Mộ nghe bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp và mát rượi: "Ừ, cái này thì có thể!"
Âm thanh này, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc?
Tư Mộ cũng không nghĩ nhiều, cảm giác đầu mình bị loạn rồi, lại trông gà hóa cuốc. Người nào và việc gì cũng có liên quan với người đàn ông kia.
Cô hơi sửng sốt, sau đó khoa trương cười to nói: "Ha ha, đùa với anh thôi. Thế nào, rất buồn cười có phải không? Thật là đúng với câu... gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, tôi mới nói với anh mấy câu thôi, liền bị anh ảnh hưởng rồi, đột nhiên phát hiện chính mình cũng rất có khiếu hài hước ha ha ha..."
"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi! Muốn ăn thức ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?" Ngôn Mặc Bạch không để đến Tư Mộ ở bên kia giả ngây giả dại cười ha ha, chỉ là nhàn nhạt mở miệng.
Cái gì?
Cái gì mà thức ăn Trung Quốc và cơm Tây?
Tại sao lại nhắc đến ăn cơm?
Người này, suy nghĩ thay đổi cũng quá nhanh đi!
Chính mình cố sức nói đùa với anh ta, kết quả là người ta không có để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/266133/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.