Bảo bối?
Hmm!
Tư Mộ im lặng, cười ra nước mắt.
Bảo bối, nghe ngọt ngào và ấm áp cỡ nào.
Em vẫn là bảo bối của anh sao?
Từng, cô đã từng tin lời của anh, cái gì mà Phó Tư Mộ là bảo bối vô cùng quý giá của Diệp Nham, cái gì mà đời đời kiếp kiếp chỉ yêu mình cô, không bao giờ hối hận...
Phi!
Hiện tại, sợ rằng ngay cả một dấu chấm cô cũng không tin.
Tư Mộ im lặng một lúc lâu, ánh mặt trời mùa thu xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào người cô, cảm giác ấm áp đó khiến cô quên đi cảm xúc bi thương, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Anh, gọi điện đến có chuyện gì không?"
Bên kia cũng im lặng.
Một câu nói của Tư Mộ, liền khéo khoảng cách của hai người ra thật xa, giống như hai người xa lạ.
Diệp Nham nghe thấy trong giọng nói của Tư Mộ chỉ có sự lạnh lùng.
Bọn họ, thân thiết như vậy, tại sao có thể xa lạ như vậy?
Cô, bạn gái của anh, làm sao sẽ lạnh lùng với anh như thế?
Trong lòng Diệp Nham hoảng hốt, giống như vật bên người anh đang chạy mất, mà anh muốn bắt lại cũng không bắt được... không có cách nào bắt được.
"Mộ Mộ, em đang ở đâu? Bây giờ anh qua đón em, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa được không? Gần trường mới mở một quán cơm, em cũng chưa ăn ở đó? Nghe nói mùi vị không tệ, hôm nay chúng ta đi ăn thử!" Diệp Nham đề nghị.
"Oh, không đi. Em hơi bận!" Tư Mộ hít hít mũi, nhắm mắt lại cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/266131/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.