Bên kia Sở Kỳ cũng ừ ừ a a nói cho qua chuyện, cũng không trả lời vấn đề của Tư Mộ. Hiện tại Tư Mộ cũng không có tâm tư để suy nghĩ nhiều, chỉ cần Sở Kỳ đừng cắn cô không tha là được, bằng không với tính cách của cô ấy, mà tức giận thì không có người bình thường nào ngăn được.
"Nếu không có chuyện gì thì thôi vậy, ngày mai mình sẽ gọi điện cho cậu!" Đầu tiên Tư Mộ kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó cô phải nắm chắc thời gian để ra ngoài, nếu không lát nữa người kia quay về, không chừng sẽ giống như lời anh ta nói, không cho cô đi.
Tư Mộ nắm chặt điện thoại di động, mượn ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa.
Cô từ từ thò đầu ra, dùng mắt quan sát bốn phía, sau khi xác định không có người, vội vàng lắc mình ra khỏi cửa, vẫn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lúc đi đến thang máy, thấy con số thay đổi, thang máy đang đi lên. Tư Mộ cả kinh, nhất định là kia quay lại. Cô vội vàng nhìn xung quanh, muốn tìm chỗ để trốn, nhưng lại phát hiện hành lang trống trơn, căn bản không có chỗ nấp.
Thừa dịp thang máy còn chưa lên đến nơi, cô vội vàng tìm được cửa cầu thang, quyết định đi thang bộ xuống.
Tư Mộ chạy trốn thở không ra hơi, lúc xuống cầu thang cô sợ đi không đủ nhanh nên đã liều mạng chạy xuống, Ngôn Mặc Bạch cầm cái túi nhỏ màu trắng trên đó có in tên một tiệm thuốc ra khỏi thang máy, đi thẳng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/266115/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.